Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
18 octobre 2007 4 18 /10 /octobre /2007 15:02
Bích Diêu thường kể cho tôi nghe những sinh hoạt và việc làm hàng ngày của nó. Và thỉnh thoảng trong những việc làm đó thì lâu lâu lại nghe nó than " làm xong ( hay hứa xong, hay giúp xong...) về nhà suy nghĩ lại mới thấy tức sao mà mình cứ đi làm chuyện tào lao ". Biết con bạn có tính dễ dãi, ai nói gì cũng nghe, tôi hay trêu chọc nó, bảo là nó hay động lòng như vậy thì ngày nào đó vợ chồng con cái dắt nhau đi ăn mày. Cho đến lần gần đây Diêu lại kể cho tôi một chuyện bực mình tương tự, tôi mới bảo nó rằng :

         " Diêu à, mầy còn nhớ câu chuyện vui mà Dũng Tiến đăng lên blog không ? Chuyện bắt đầu bằng câu " cả thế giới phải sợ người mỹ vì người mỹ đã nói là làm....cuối cùng thì người trung hoa còn phải sợ người việt nam vì người việt nam nói một đàng làm một nẽo ". Chuyện của Dũng Tiến thì kết thúc ở đó, nhưng theo tao thì tao sẽ thêm một câu nữa, đó là " người việt nam chỉ sợ có một người, đó là sợ Bích Diêu, vì Bích Diêu làm xong rồi mới suy nghĩ ".

         Khi nghe tôi bảo như vậy Bích Diêu đã hỏi " mầy chửi xéo tao đó hả con ". Thật lòng thì tôi không chửi xéo bạn mình đâu, chỉ thêm một lần trêu nó cho vui thôi. Nhưng có lẽ câu nói đùa của tôi cũng làm cho Diêu suy nghĩ nên mới đây tôi nhận được bức thư của nó. Bức thư gởi riêng cho tôi nhưng vì có liên quan đến dự định họp lớp sắp tới, nghĩa là có liên quan tới nhiều bạn bè bên việt nam, và vì tôi ở xa không biết rỏ tình hình như thế nào để góp ý với Bích Diêu. Nên tôi đăng thư này lên blog, mong rằng các bạn cùng nhau quan tâm bàn bạc

         " Ngọc Thanh,

         " Mấy hôm nay tao cứ si nghĩ về đề nghị họp lớp sắp tới, mà si đi nghĩ lại thì cũng chẳng có gì phải si nghĩ cho mệt hả. Họp thì cứ họp, nhưng tao cũng có đôi điều gọi là tâm sự đời tôi ( nói là tâm sự thì hơi quá, chỉ là kể lể thôi )

         " Mầy biết không, lần họp lớp đầu tiên sau gần ba mươi năm ra trường, ôi thật là vui ! thật là thú vị ! Nhiều điều khó mà tả cho hết, vui có buồn có, vui vì tìm lại được những khuôn mặt ngày xưa dấu yêu, buồn vì còn thiếu nhiều bạn bè. Những ngày trước đó tao đạp xe dưới ánh nắng chang chang đi tìm từng đứa bạn nhưng cảm thấy hạnh phúc vô cùng

         " Buổi họp mặt lần đó tưởng như không ai còn biết thời gian, mọi người trong quán đã ra về chỉ còn lại bọn lớp mình. Trên bàn thì còn la liệt thức ăn, cả bia nữa, không ai muốn uống muốn ăn mà chỉ tranh nhau nói, nói như chưa bao giờ được nói. Trung lê thì gào khản cả cổ để đặt một câu hỏi cho tất cả mọi người mà cũng không ai quan tâm đến, đến đổi Trung phải ra điều kiện là ăn uống xong thì mới được nói, nhưng chỉ được năm phút là đâu lại vào đấy. Hơn mười một giờ đêm mà vẫn còn rôm rả, chia ai muốn chia tay ra về

         " Tất cả những hình ảnh đó có lẽ sẽ đậm nét mãi trong tao và chỉ có một lần đó thôi. Còn bây giờ thì sao ? Điều đó khó nói lắm. Những cuộc họp mặt sau đó thì đã nói hết những điều muốn nói cho nên những lần đó thì uống nhiều hơn nói, mà nếu có nói thì chỉ toàn nghe " dô, dô, dô 100% nha ! ".

         " Những lúc đó mầy có biết tao nghĩ gì không Thanh, tao nghĩ " giá mà bớt đi chừng vài lon bia, lấy tiền đó mua kem cho bọn nhỏ thì thích quá, chỉ có năm trăm hoặc một ngàn một cây mà thôi ". Đôi khi không biết có phải là tao khó tính theo kiểu nhà giáo không nhỉ ? Không biết là bạn mình có cho là tao cố hủ hay lạc hậu ? Con gái lớp mình thì nhìn qua lại có bao nhiêu đâu, Thùy Dương, Huỳnh Thu, Ngọc Ánh, Loan, Lan Hương, nhiều khi lại không có mặt đủ, thành ra nhiều khi tao cảm thấy lạc lõng giữa đám bạn thân

         " Thôi thì đó là những si nghĩ riêng của tao, mình không trách cũng không chỉ trích ai, có điều là tao muốn giữ mãi những hình ảnh đẹp về bạn bè của hơn ba mươi năm trước. Tất cả kỷ niệm đều lùi dần theo thời gian

         Cám ơn mầy đã chịu khó nghe tao lãi nhãi nha Ngọc Thanh "

         Bức thư của Bích Diêu là như thế đó. Tôi cảm nhận được qua lời thư có một chút thất vọng, một chút hối tiếc, như một lời kêu gọi mà không hy vọng có câu trả lời.

          Không biết những lần họp lớp về sau này diễn ra như thế nào mà Bích Diêu lại có cảm nghĩ này. Vì chỉ có mình Bích Diêu là người bạn duy nhất nói lên cảm nghĩ này với tôi nên tôi không biết đây chỉ là ý tưởng của riêng Diêu hay có những bạn khác cũng đã nghĩ đến giống như vậy. Nếu gặp gỡ nhau để sau đó " chỉ sau một buổi tối mà trở thành con nít " như có lần Lý Hoàng Tùng diễn tả buổi gặp mặt lần đầu sau nhiều năm, thì chúng ta " bắt buộc " phải tiếp tục tổ chức. Còn như nếu sau mỗi lần gặp gỡ để rồi mang thương tích đầy mình vì bị " trúng miễng đạn ", hay về đến nhà rồi chợt chép miệng " biết vậy mình chẳng thèm đến " , thì những lần họp lớp không còn ý nghĩa gì cả. Và thí dụ như những lần gặp gỡ này được diễn ra ở nhà một bạn nào đó thì chắc còn ấm cúng hơn nữa. Chẳng hạn sao chúng ta không quây quần bên tô cháo lòng nhà Quang Trung mà chuyện trò ( tôi chỉ mới nghe tả cháo lòng nhà Trung thôi mà đã chảy nước miếng rồi ). Nhà Quang Trung cũng như sân nhà tôi ngày xưa là nơi chứa bao kỷ niệm của thời học sinh chúng ta. Bây giờ mà kéo về " quậy " thì chắc hẳn ba má Trung, hay bất cứ cha mẹ nào của các bạn, sẽ không phiền hà khi có bạn của con mình ba mươi năm về trước về họp mặt.

         Bản thân tôi không biết lựa lời gì hơn để nói với Bích Diêu, nhưng mong rằng các bạn, những người còn nhiệt tình nghĩ đến tổ chức họp bạn, thì bàn bạc lại với nhau để cho những lần họp mặt không có một người bạn nào phải đứng bên lề cuộc vui hay cảm thấy lẽ loi giữa đám bạn, các bạn nhé.

                                                                                   Ngọc Thanh

Partager cet article
Repost0

commentaires