Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
27 janvier 2008 7 27 /01 /janvier /2008 15:58

Những trang nhật ký    

......Người bạn thân là người làm cho trái tim mình biết cười….

 

 

 ….Vừa ra khỏi phi trường thì những cơn gío lạnh thổi tới , lùa qua cổ áo lọt vào trong cơ thể , tôi vội kéo kín chiếc áo khóac mỏng mà tôi đang mặc từ Cali về , bởi vì khí hậu bên đó thật đẹp , chỉ có những cơn gió nhẹ se lạnh như mơn trớn da thịt mà thôi , làm tôi chợt nghĩ tới chiếc khăn quoàng cổ mà Bích Diêu đã tặng cho tôi , chắc quoàng vào sẽ ấm lắm , không phài bởi lớp len mịn màng , mà có lẽ bởi chính tay người bạn mình đan tặng….Anh Loan

…..Hôm nay sau khi ăn trưa xong , lấy cuốn sách mà Yến đã tặng cho tôi ra ngồi đọc , tưạ đề cuốn sách làm tôi tò mò.”NỐI LỬA CHO ĐỜI” lật trang đầu tiên là dòng chữ quen thuộc của người bạn thời thơ ấu , vẫn không thay đổi cho dù đã mấy mươi năm qua ,Yến viết cho tôi như vầy 

 Loan rất thân,

 

Hẹn gặp nhau mỗi ngày trong những phút giây “Cầu Nguyện”….

 Đọc xong những giòng chữ ấy , trái tim tôi như bồi hồi , xe thắt lại những lời nói chân tình như những lời tâm sự gởi đến cho nhau để biết rằng dù thế nào đi nữa thì tình bạn vẫn không thay đổi , chỉ có tăng thêm mà chưa hề giảm bớt đi mặc cho bao nhiêu năm rồi xa cách…

 Và mỗi lần tôi mở cuốn sách ra thì trang đầu tiên tôi đọc vẫn là những giòng chữ ấy…

 ....Sáng nay đi làm, có buổi họp cuối tuần cho công việc , ngày thứ sáu , mình phải làm điệu một chút chứ , vì là ngày thứ sáu nên tôi không phài đóng bộ như mọi ngày , măc chiếc quần jean và chiếc áo thun dài tay mầu đen cổ hở , thêm chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài , ngồi trong xe chắc là cũng đủ ấm , trang điểm nhè nhẹ , tự soi mình trong gương ,hình như còn thiếu một chút gì đó , mở ngăn kéo ra chợt nhìn thấy sợi dây chuyền mầu xám đen đậm mà  Mộng Thu đã gởi Tiến mang qua đây cho tôi , đeo vào thử coi sao? Uh , cũng dễ thương quá chứ , che bớt được phần nào chiếc áo hở cổ tôi đang mặc , ngắm mình một lần nữa trong gương và bắt đầu lái xe đi làm với sự tự tin và niềm vui của một ngày mới….

.... Sáng nay dạy tiếng Việt cho mấy đứa bé , tụi nó thật dễ thương , đọc không rõ tiếng Việt nhưng cũng cố gắng uốn lưỡi theo mình , “Xin lỏi, xin lỏi cô” làm cho mình bật cười , tuổi thơ thật vô tư….

...Trưa nay Ngọc Thanh gọi phon cho tôi, “Ê, tao về tới nhà rồi , mấy đứa nhỏ được nhiều qùa lắm , ai cũng mua cho tụi nó hết nên về tới nhà là tụi nó đã soạn đồ ra ngay , còn tao bây giờ thì  chuẩn bị mọi thứ để thứ ba ra tiệm , chưa có thì giờ viết bài cảm tưởng đâu, maỳ viết trước đi nhe….” Thanh nói một hơi như sợ tôi dành nói với nó vậy, chẳng là tôi cũng nói nhiều như nó cho nên nó dành nói là phải rồi….

.... Ngày đầu tuần luôn là ngày dài nhất , đi làm mà không mở mắt ra được chỉ mong đến giờ nghỉ trưa để được nghỉ ngơi và được nghe điện thọai của bạn mình ....

.... Trưa nay  vào qúan ăn , tôi đến ngồi vào một chỗ thật yên tịnh , quán ăn giờ này đã vắng khách đã gần 3 giờ chiều rồi còn gì , ngồi một mình hồi tưởng lại những ngày vui đã qua , có một chút gì đó nuối tiếc …..

 ….Mùa Thu đã thật sự đến với thành phố này ....

 

Cảm tạ Chúa đã cho mình gặp gỡ nhau, làm bạn với nhau từ khi…. chưa biết giả dối là gì!

Cảm tạ Chúa đã làm cho mình hiểu được nhau cả tính tốt lẫn tính xấu, mà vẫn thương yêu nhau…

 Tôi đọc được câu này ở đâu đó và hình như là như vậy , và tôi đã có những người bạn thế đó.

Partager cet article
Repost0

commentaires