Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng...
( hay theo đào ) ...bỏ cuộc chơi
Tại sao tôi lại chọn lưu bút của Tạ Nguyên Trung để đăng vào trang blog ngày hôm nay, ngày mà các bạn ở việt nam họp lớp thường năm ? Trung đã đặt câu hỏi " ...rồi mai đây khi xa cách, chúng ta mỗi người một ngã đường đời không biết còn gặp lại nhau hay không ? " . Để thấy rằng chẳng những chúng ta có may mắn mà còn có phúc nữa.
Đâu dễ gì bạn bè xa cách, phân tán mỗi người mỗi nẻo sau ba mươi năm mà lại có dịp ngồi với nhau chén thù chén tạc như chúng ta bây giờ. Ngoài một số ít bạn bè vì lý do ngoài ý muốn không về tham dự được, từ vài năm nay các bạn tại quê nhà đã cố gắng bỏ thời giờ đến gặp nhau, trao nhau cái bắt tay, một nụ cười, hay cũng có thể vài lời ...mắng yêu ( đồ dịch dật, đồ quỷ sứ..) như ba mươi năm trước mỗi sáng chúng ta gặp nhau trong sân trường Thạnh Mỹ Tây. Trung và tất cả các bạn khác khi viết lưu bút cho tôi đều cầu chúc cho bạn mình " đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người ", cũng đã ước mơ " ...rồi mai đây chúng ta sẽ chia xa nhưng tâm hồn Trung sẽ luôn hướng về 12c2 với gia đình tí thật dễ thương ...". Trung đã không thực hiện được ước mơ đó nhưng chúng ta đã làm được. Cũng như Trung đã nhắn nhủ " chúng ta đừng quay đầu nuối tiếc tuổi thơ, nhưng cũng đừng quên tuổi thơ với bao kỷ niệm êm đềm ...". Và có lẽ vì thế ngày hôm nay chúng ta mới mong muốn ngồi lại với nhau. Trong câu chuyện giữa bạn bè bây giờ hẳn có nhiều thay đổi. Không còn là nổi lo âu cho bài kiểm tuần sau hay kỳ thi sắp tới. Không còn là cái rộn ràng cho kỳ hè gần đến hay buổi cắm trại cuối năm. Mà bây giờ có lẽ là những vướng bận lo âu cho cuộc sống hằng ngày, là cái mừng khi con cái được lên lớp, là cái vui khi tình cờ gặp lại một khuôn mặt thân quen sau bao ngày xa cách...Nhưng chúng ta chắc sẽ hài lòng vì " đường dài hạnh phúc chúng ta đã cầu chúc cho bạn bè ".
Sau ba mươi năm, sau bao thăng trầm, chúng ta đã tìm đến nhau để tìm lại mùa xuân tuổi trẻ trong những ngày đông còn lại của đời người.