Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
11 octobre 2007 4 11 /10 /octobre /2007 11:06
Trong thời buổi hiên đại bây giờ , mỗi ngày mỗi có sự thay đổi .Trong trường tôi cũng thế ,mọi người đua nhau đổi xe, tụi tôi thường chọc ghẹo nhau và gọi những lần đổi xe mới ấy là " lên đời " .

          Trong nhà để xe của các giáo viên thì đủ loại, đủ kiểu xe hiện đại, trông mà lác mắt luôn. Nào là Future Neo, Dream , Classique , FX , Wave….nhiều và nhiều nữa không sao mà kể cho hết. Nhưng nổi bật nhất phải nói đến là chiếc xe cub đời 81 màu bả đậu ( màu chuẩn nhất thời bấy giờ) của tôi. Trông nó bé nhỏ giữa rừng xe CHIẾN. Mọi người cứ chọc tôi là có chiếc xe cổ, ngay cả anh Minh ông xả Ngọc Thanh cũng bảo là xe tôi mang vô Bảo tàng viện thì có giá lắm. Tôi chỉ cười, đâu có ai hiểu bằng tôi, người chủ của nó , phải nói là tôi thương nó vô cùng, nó với tôi như hình với bóng, nó đã tận tụy với tôi hơn 14 năm trời. Đã nhiều lần tôi tức giận khi nó tắt máy dọc đường, hoặc là hết xăng vì không có kim báo mức xăng, những lúc đó thì tôi chỉ muốn bỏ nó luôn giữa đường . Nhưng không có nó thì chỉ có nước đạp xe đạp mà thôi. Tuy củ kỷ, nhỏ nhoi nhưng bao nhiêu người đã được nó cùng tôi đèo đi khắp nẽo đường những khi cần. Nó đã phục vụ ngay cả những việt kiều về VN, trước tiên là Anh Loan nè ( chở nhỏ Loan thì sướng nhất, vì nó ốm nhách, nhẹ hều ), rồi Dũng Tiến , Ngọc Nga ( chở hai người này thì hơi vất vả vì quá tải ). Vậy mà nó cũng è ạch đèo khách đến nơi. Nhớ nhất là lần Dũng Tiến về cùng với người bạn Mễ Tây Cơ. Trời ạ ! vì thiếu xe mà con ngựa sắt của mình phải đèo ông ấy, phải nói là phải gồng mình mà chở vì anh ta vừa to,vừa nặng, mà tôi không dám nói gì cả, chở mà run muốn chết, tay lái run run, cố mà kềm lại. Chiếc xe của tôi nổ máy sặt sụa như người ho lao trong cơn hấp hối. Cuối cùng thì tôi đành phải thú thật với Dũng Tiến là xe tôi sẽ " không qua nổi con trăng này " và D.Tiến phải gọi taxi để anh ta về.

          Trong mấy đứa bạn việt kiều chỉ còn thiếu Ngọc Thanh là chưa được xe tôi phục vụ, nó xui mà hên vì tôi sắp phải xa rời chiến hữu thân yêu của tôi để tôi thực hiện cái điều mà mọi người gọi là " LÊN ĐỜI". Đành phải chia tay với nó thôi vì nó đã già quá rồi, phải cho nó về vườn " vui thú điền viên " hay nói nôm na ra là đem đi trồng hành. Nhưng tôi thì còn phải cần con " chiến mã " khác để đi đây đó, vì thế tôi đang phải tìm chiến hữu khác, nhưng cũng phù hợp với mình thôi. Và nếu mai mốt có việt kiều VN về thì kỳ này yên tâm mà yên vị trên chiến hữu mà tôi vừa LÊN ĐỜI .

          Hãy đợi đấy nhé ! 

                                                                                             Bích Diêu

Partager cet article
Repost0

commentaires