Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
27 janvier 2008 7 27 /01 /janvier /2008 15:45
Thứ 6 ngày 2 tháng 11 2007

Từ đàng xa tôi và Anh Loan đã thấy những cánh tay vẫy chào và những khuôn mặt thật hớn hở, hình như họ đang nói thầm "Đúng rồi! Đúng rồi! Đúng tụi nó tới rồi,tao đây nè!, tao đây nè!...".

Chiếc xe vừa dừng lai, chưa kịp mở cửa xe thì họ đã nhào đến ôm lấy nhau như vừa tìm được những kỷ vật họ đã mất. Sau những giây phút ngỡ ngàng ban đầu đó, Anh Loan và Ngọc Thanh đã gặp lại nhau sau 27 năm ngăn cách và tôi thì được diện kiến và bắt tay 2 người bạn Ngọc Thanh và phu quân là anh  Minh


Chiều hôm đó , chúng tôi đã đến thăm người chị ruột của Hoàng Yến, chị Oanh và phu quân là anh Vị. Anh chị đã tiếp đãi chúng tôi như những người em ruột ở xa mới về. Những tô Bún Bò Huế đầy ân tình của chị Oanh và những ly rượu thật ngon cua anh Vị được đem ra để chúng tôi cùng thưởng thức. Hình như anh chị chỉ để dành cho những dịp thật đặc biệt như ngày hôm nay. 

Chúng tôi đã hàn huyên tâm sự cho đến tối, những mẫu chuyện vui và những tiếng cười vang rộn ràng trong phòng ăn cuả 2 anh chị vẫn còn âm hưởng. Bên ngoài trời tối đen, chúng tôi cáo từ 2 nguoi anh chị tinh thần và hẹn sẽ gặp lại chiều Chủ nhật sau chuyến đi Las Vegas .

 

 

 Thứ 7 ngày 3 tháng 11 2007

Từ 8 giờsáng chúng tôi đã gặp nhau để bắt đầu cuộc hành trình từ miền nam Cali đi Las Vegas . Lái xe 4 tiếng đồng hồ mà tôi cãm thấy như không gian và thời gian thật ngắn vì những câu chuyện quá khứ của những ngày còn đi học, có những câu chuyện thật vui, thật buồn, thật đau lòng, thật cay đắng. Qua những câu chuyện đó, tôi đã cãm nhận và hình dung được những người bạn đã mất và tất cả các bạn mà tôi đã gặp trong những lần họp bạn ở Việt .

 

 

 Suốt buổi chiều hôm đó chúng tôi đã đi bộ dạo chơi Las Vegas . Dưới muôn ngàn ánh đèn màu của thành phố xa hoa, tôi cãm thấy như đang sống trong giấc mơ của những ngày niên thiếu dạo chơi với bạn bè. Chúng tôi đi, đi mãi, vừa đi vừa chuyện trò vừa ngắm cảnh cho đến lúc tất cả đều mệt nhoài mới chịu về lại khách sạn 

 Chủ nhật ngày 4 tháng 11 2007

Chúng tôi rời Las Vegas lúc 12 giờ trưa. Lại 4 giờ lái xe về, lại được nghe tiếp những câu chuyện. Tôi lái xe qua vùng sa mạc của Nevada và California, hai bên xa lộ dài thăm thẳm có những cây xương rồng lẽ loi không muốn ai đến gần, có những cây cỏ dại và những núi đồi trơ trọi, nhưng tôi cãm thấy thật ấm cúng với những câu chuyện về tình bạn thắm thiết.

Sau khi về lại miền Nam Cali, chúng tôi gặp nhau ở nhà anh Vị chị Oanh, lần này thì ôi thôi, Anh Loan đã karaoke như chưa bao giờ được hát, tôi và anh Vị đàn như đang trổ tài lấy lòng người đẹp, anh Minh và Ngọc Thanh đã nhảy như đôi tình nhân ngày đầu tiên trong vũ trường. "Sàn nhảy” ở nhà bếp chị Oanh kỳ này sạch sẽ hơn vì những đôi chân mang vớ sàng qua sàng lại trong những bài cha cha cha, rumba, và slow rock... 

Lại 1 lần nữa chúng tôi từ giã 2 anh chị. Chị Oanh không quên dặn dò chúng tôi "Chừng nào có dịp ghé thăm anh chị nhé !."  

Xe đã chuyển bánh nhưng chị Oanh vẫn không quên vừa chạy theo vừa  xách vài chai nước lọc vừa la làng " Nè! Nè! Đem theo mấy chai nước uống nè" nhưng chúng tôi phải khước từ thôi vì uống không hết ngày mai không đem vào phi trường được, bỏ mấy chai nước lọc đi thì phí phạm quá.

  Thứ 2 ngày 5 tháng 11 2007

 

  Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 7 gio 30 sáng để đi ăn điểm tâm, sau 1 hồi lái xe đi vòng vòng kiếm tiệm ăn chúng tôi đã vào 1 tiệm phở trong khu thương mại của người Vịêt, (hình như mấy ông đầu bếp đang say ngủ sau 1 ngày thứ 7 mệt nhọc nên không màng mở cửa tiệm sớm). 

 

 

Cuộc hội ngộ ngắn ngủi này đã đem lại cho tôi thật nhiều kỷ niệm đẹp khi biết rằng tôi đã có thêm 2 người bạn thật chân tình và bạn cũng biết rằng ở nơi này tôi luôn nhớ đến bạn và mong ngày hội ngộ.

 

                                          Dũng Tiến

 Chúng tôi đã hẹn, nếu điều kiện cho phép, 2 năm sau sẽ gặp lai nhau ở Việt nam

 Chúng tôi đã ngồi chuyện trò gần 3 tiếng đồng hồ mới tạm ngưng vì hình như bà chủ tiệm phở đang chửi thầm trong bụng "Gớm! ăn mỗi bát phở mà ngồi na ngồi nết"  

 Khoảng 11 giờ chúng tôi lên đường trở về nhà người cậu của Ngọc Thanh để lên đường đến phi trường . Cũng chính nơi này, nơi chúng tôi đã gặp nhau cách đây 3 ngày, tôi lại thấy 2 người bạn của tôi lại ôm lấy nhau khi chào tạm biệt, hình như có những dòng lệ đang lặng lẽ rơi , hối tiếc cho những ngày vui qua thật mau và những nỗi buồn khi phải chia tay bạn. Anh Loan ngồi máy bay gần 5 tiếng để trở về thành phố Kansas City . Tôi ngồi 1 tiếng để  trở lại miền Bắc Cali. 

Partager cet article
Repost0

commentaires