Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
27 janvier 2008 7 27 /01 /janvier /2008 15:49

Tôi trở về tới Kansas city lúc trời đã tối , ngoài phố đã lên đèn , xuống tới phi trường thật vắng vẻ , yên tịnh , không gian như đã chìm vào màn đêm làm cho tôi lại cãm thấy  buồn, sự chia ly luc nào cũng làm buồn lòng  người đưa tiễn cũng như kẽ ra đi .

Tôi nhớ ngày hôm ấy, vừa xuống tới phi trường trong lòng còn hồi hộp lắm , bước ra khỏi máy bay mắt tôi ngó dáo dác để tìm xem Tiến đang đứng ở đâu , không thấy bóng dáng Tiến đâu cả, chân tôi muốn như khựng lại vì lo lắng , bổng tôi nghe tiếng kêu :"Loan, đây nè!" thì ra là Tiến đang ngồi trên dãy ghế trước mắt, mà tôi không nhìn thấy bởi vì tôi mãi nhìn về phía đàng xa kia , tôi thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi lại gặp nhau sau hai năm không gặp , (mỗi lần tôi nói như vậy thì Yến lại bảo tôi là, không biết làm toán trừ , làm sao mà theo ban toán được, tôi giải thích như vầy , năm 2006 và 2007 có phải là khác nhau không? Người ta chỉ nói là năm rồi là năm 2006 và năm nay là 2007 chứ họ đâu có lấy năm 2007-2006 bao giờ , như thế có phải là hai năm không các bạn? ,thế mà Yến vẫn cãi với tôi) vừa gặp nhau là chúng tôi " tay bắt mặt giận" rồi, bởi vì đã làm cho tôi hết hồn, Tiến dọa sẽ cho tôi đi Taxi về nhà Ngọc Thanh , mặc dù tôi biết là Tiến không đành làm như vậy nhưng cũng phải giận cho ra vẽ ... phụ nữ ...chứ, rồi thì đâu cũng vào đấy thôi.

Chiều hôm đó ....hình như Tiến đã kể rồi, ngày hôm sau và hôm sau nữa Tiến cũng đã kể .vậy tôi viết gì bây giờ đây????

Chúng tôi trò chuyện với nhau như chưa từng được nói. Đứa nào cũng dành nhau nói, dành nhau kể, Thanh thi kể cho Tiến nghe về chuyện xưa chuyện nay hầu như không dứt , tôi thì nói chuyện với anh Minh  đủ thứ trên đời , từ chuyện vui chuyện buồn bạn bè, những ngày gian khó của bạn bè, từng đứa từng đứa một,  anh Minh nói với tôi như vầy :"Ngọc Thanh kể cho anh nghe về tụi em nhiều lắm , nên đến bây giờ gặp tụi em thì anh thấy như là đã biết tụi em rất lâu rồi , như bạn anh vậy" cãm động quá , nhưng cũng mừng là anh không bị nhức đầu về chuyện lẩm cẩm của bọn phụ nữ chúng tôi , Đọan đường dài như vậy mà chỉ thoáng một cái là chúng tôi đã tới nơi , đến thành phố của ánh sáng của xa hoa ,

Sau bửa ăn trưa , chúng tôi di dạo ..Tiến lại dành kể đọan này rồi , nhưng đọan này thì chắc chắn là Tiến chưa kể , sau khi di dạo hơi mõi chân  thì chúng tôi cùng vào trong casino để thử thời vận và nghỉ chân , năm ngoái tôi có được danh hiệu  Loan600@huhu.com bởi vì tôi không biết chơi, hể cứ thấy leng keng là biết mình thắng , còn thấy nó im lặng là biết mình thua, lần đó tôi thấy nó cứ kêu leng keng hoài ,bèn ra dấu hỏi Tiến bằng cách hất đầu mình hỏi ý kiến , thì Tiến ngồi bên kia , gật đầu đáp lại, tôi nghi là Tiến ra hiệu cứ tiếp đii , và tôi tiếp tục nhấn nút, ai ngờ nó không kêu leng keng nữa mà nó báo hiệu một tiếng ve.o.ooo, thế là mất tiêu luôn, thật ra thì tôi cũng không biết là tôi thua, Tiến thấy vậy mới chạy qua nói, sao Loan không rút ra, tôi lại cãi là Tiến gật đầu kêu chơi tiếp ,mà cái máy mắc dịch đó nó lại không báo cho mình biết là mình thắng được bao nhiêu cho nên mới có chuyện để  tôi có thêm một email mới đó chứ, năm nay thì khôn hơn rồi, bỏ dzô kéo một chút xíu  thấy thắng được mấy chục Ngọc Thanh đứng bên cạnh nói là , đủ rồi Loan, rút ra đi , tôi cũng nghe lời và thế là vui vẻ đủ tiền ăn càrem .

Hình như đoạn đường về lúc nào cũng ngắn hơn thì phải , nhưng lần này thì thật là quá ngắn , trên xe chúng tôi nói chuyện cười mà không có đứa nào khép miệng lại được , toi phải năn nỉ bớt cười đi cho tài xế lái xe an toàn về tới nhà , thêm một buổi tối khó quên ở nhà anh chi Vị -Oanh ....Tiến cũng kể mất tiêu rồi .

Cuộc vui nào rồi cũng phải chia tay , tôi có đọc được câu thơ này , “... bao giờ cũng vậy ,niềm vui thì qua mau , nhưng nỗi buồn thì ăn thật sâu “ Chúng tôi lại tạm biệt Anh Minh và Ngọc Thanh để trở về ,ngồi trên xe thật yên lặng  , mỗi đứa đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình ,mỗi đứa đều đang cố giữ lại những cãm giác của những ngày qua , như sợ thời gian trôi qua thì sẽ mang theo nó , như luyến tiếc sao thời gian không ngừng lại dù chỉ một vài phút để ghi lại thật rõ nét mặt của bạn tôi lúc chia tay ,

Đã đến giờ lên máy bay rồi mà chân tôi như không muốn cất bước, không chịu sự điều khiển của tôi , chỉ còn có mình tôi ,

Như cãm thông được nỗi buồn chia tay , ngồi trên máy bay chờ cất cánh  chúng tôi vẫn nói chuyện qua điện thoại với nhau ,"...Tiến đang đi tới chổ chuyến bay của mình, A!  nhìn thấy máy bay của Loan kìa ,... cửa sổ số 6 bị đóng , Loan ngồi ghế số mấy, tay phải hay tay trái ,máy bay sắp cất cánh rồi, chưa đâu Loan , nó mới cất thêm hành lý ,... rồi nó đóng cửa máy bay rồi , vẫn chưa cất cánh được,.. có một chiếc air France đang đậu đằng sau,  phải chờ  nó kéo đi thì chuyến bay của Loan mới cất cánh được, nó đang lùi lại, máy bay đă bắt đầu lăn bánh….”Tiến ở bên ng̣oài vẫn kể tường tận những thay đổi và họat động của chiếc máy bay sẽ chở tôi về vùng cao nguyên của nước Mỹ, tiếng nói cứ nhỏ dần , và  tôi phải tắt phon vì trên máy bay không cho phép , bây  giờ mới thật sự thấm thía được nỗi buồn chia tay….

Lại thêm một tiếng thở dài ….khi nào bọn mình lại gặp nhau....

                                                                                Anh Loan

Partager cet article
Repost0

commentaires