Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
25 août 2006 5 25 /08 /août /2006 18:33

Tôi xin mạn phép kể cho các bạn nghe mẫu chuyện vặt của hai người bạn lâu ngày chưa gặp lại nhau, chỉ " nói chuyện " với nhau qua email. Một người ở phương đông, một người ở phương tây. Người ở đông thì với bận rộn của cuộc sống hằng ngày còn những đôi lúc sống với lớp trẻ. Người ở tây thì vì đã sống ở nước ngoài lâu ngày nên đã phải hòa nhập với mọi người chung quanh. Câu chuyện dưới đây không là chuyện cổ tích, có cung vàng điện ngọc hay công chúa hoàng tử, mà là mẫu đối thoại của hai người bạn kể cho nhau nghe về đời sống thường nhật. Điều đáng nói là một người đã đi đến được một kết luận thật đơn giản nhưng khả quan đó là " sống không so sánh, lạc quan và lâu lâu nhớ đến bạn củ để thấy đời vẫn đẹp ", các bạn thử đoán hai người bạn nầy là ai nhé. Tôi thêm vào đây vài hình ảnh của hai phương trời khác nhau để minh họa cho mẫu đối thoại nầy

NT thân mến

Tuần nầy thì tao còn tương đối rảnh rang, bắt đầu tuần sau thì tất bật rồi, sẽ mệt lắm đấy. Sau đó thì được nghỉ vài ngày chuẩn bị cho lễ khai giảng năm học mới. Đi dạy thì có thể rảnh khi ở trong trường, những lúc học trò nghỉ lúc đó không có giờ dạy có thể gởi mail. Tao kiếm thêm làm giám thị nữa nên hơi mệt, năm nay lại dạy nhiều lớp nữa, có thể lên đến 15 lớp, mỗi lớp học hai tiết một tuần, căng quá đi thôi. Chờ vào năm học thì tao mới tính toán và sắp xếp cho ổn. Năm nay con gái tao lại học buổi sáng, chắc phải dậy từ bốn giờ thì mới chuẩn bị kịp cho sáu giờ thì ra khỏi nhà. Tranh thủ 10 giờ về đi chợ, nấu cơm, đến 12 giờ 15 thì lại đi tiếp cho cả chiều.

Tao sẽ cố gắng viết hoặc sưu tầm nhiều bài hay gửi từ từ vào trang blog. Thân chào.

   

   

   

   

   

   

BD,

Mầy thử làm như tụi tao ở bên nầy thử coi : một tuần đi chợ có một lần thôi, ngày nào không đi làm thì đi chợ mua đồ ăn để đầy tủ lạnh ăn cả tuần, chứ làm gì có thời giờ đi chợ mỗi ngày. Bánh mì cũng mua để tủ đá, mỗi sáng đem ra nướng lại hay ăn mì gói. Thức ăn thì thường là đồ đông lạnh, tối về bỏ ra hâm lại cho nóng rồi ăn. Khi nào tao về trễ quá thì mấy đứa nhỏ ăn bánh mì với phô mai chứ chẳng cơm nước gì. Chủ nhật có rảnh rổi đôi chút thì nấu nồi phở hay nồi thịt kho cho có món việt nam. Mùa đông còn cực hơn nữa, khi nào trời tuyết thì liệu mà đi chợ ăn luôn hai tuần liền. Học trò bên nầy mà ở ngoại ô như con tao thì cũng phải dậy từ 6 giờ lấy xe bus để vô học 8 giờ, buổi chiều về tới nhà thì cũng hơn bảy giờ tối. Mùa đông thì sáng mười giờ mới thấy mặt trời, buổi chiều năm giờ trời đã tối mù. Tao thường hay nói chơi " buổi sáng ra đi khi đèn đường còn đỏ, tối chưa về tới nhà thì đã đỏ đèn ". Mầy có dậy sớm cũng không có hàng quán nào mở cửa trước 8 giờ, chỉ có quán cà phê và tiệm bánh mì thì mở cửa sớm hơn nhưng tiệm cà phê thì chỉ bán cà phê, tiệm bánh mì thì chỉ bán bánh mì không ( có nghĩa là bánh mì không có thịt thà hay xíu mại hay bì chả gì cả )...

 

 

 

 

  

  

                                               

   

   

   

   

NT

Mọi nơi đều có cái riêng và cái chung khác nhau, có điều là khi mình chấp nhận nó chứ không có một cuộc so sánh gì cả! làm hết sức mình mà được bù đắp lại vật chất xứng đáng thì việc làm cực khổ đó có nghĩa gì đâu. Ở việt nam, những giáo viên giảng dạy bộ môn như tao thì làm gì có những ngày nghỉ cuối tuần để đi chơi, có muốn đi thì phải có tiền. Nếu đi thì chỉ ăn hàng vặt mà thôi, làm sao mà vào những nhà hàng sang trọng. Còn nghỉ hè thì chỉ quanh quẩn Đà lạt, Vũng tàu, Phan thiết...còn xa hơn nữa thì TIỀN ...Thế đấy con ạ !! Nói chung chỉ có những món xã hội mà thôi. Còn những người dạy toán, lý hóa, anh văn thì tiền bao la...

Nhưng thôi, mỗi người có cái số cả, mình tùy theo điều kiện mà sống, chứ than vản chi cho mệt, mà cũng chẳng giải quyết được gì cả. Tao sống lạc quan lắm, lên kế hoạch mọi việc nên công việc của tao trôi chảy, kể cả thời gian nghỉ ngơi, đọc báo, nghe nhạc, giải trí...Tao vẫn thấy cuộc đời nầy còn đẹp lắm T. ạ ! Mặc dù xung quanh mình vẫn còn lắm bạn bè có cuộc sống gia đình không trọn vẹn. Tao vẫn hằng đêm cầu nguyện cho các bạn đó sẽ tìm được hạnh phúc trong một cái gì khác để mà sống tiếp quảng đời còn lại, không nhất thiết là phải lập gia đình nữa, xung quanh vẫn còn bạn bè sẵn sàng chia sẽ cùng nhau mà phải không ? như thế cũng đủ ấm lòng rồi. Một cảm giác thật nhẹ nhàng mỗi khi nghĩ đến điều đó, những khuôn mặt bạn bè thật dễ thương ( trong suy nghĩ của tao là những khuôn mặt của ngày xưa của thời còn học trò không thể nào quên được ), đôi khi cũng thật là đáng ghét, nhưng cứ mãi hiện diện trong tâm tưởng của mình. Nhiều khi trong cuộc sống với bề bộn lo toan, một vài phút giây chợt nhớ đến ngày xưa, rồi tự mĩm cười một mình, cũng thấy vơi đi những gì đang làm mình rối rắm...Nhiều khi nghĩ lại chuyện mầy viết về tao ăn vụng ngày xưa, rồi lại cười, lúc đầu thì cũng hơi quê quê ( vì bị đưa lên báo), nhưng mà tuổi học trò mà. Nhỏ Yến xem xong thì nói " NT viết đúng quá rồi còn gì, ta không biết ngày xưa thì sao chứ bây giờ thì mi ăn hàng quá chừng ". Mầy biết không nhiều khi đang dạy thấy học trò ăn vụng trong hàng, tao bảo lên đây ăn xong rồi vào hàng lại, nó hỏi " thiệt hả cô ? " , tao ừ . Thế là nó lên đứng ăn xong rồi xuống. Tao cũng biết nó đang đói, đành cho nó ăn nhưng đứng ở một góc, vui không ?

Nhớ hoài, nhớ mãi đến khi nhìn lại mình, đời đã xanh rêu...

 

 

 

 

 

 

Partager cet article
Repost0

commentaires