Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
31 octobre 2006 2 31 /10 /octobre /2006 05:52

Và ngày mới cũng đến , hôm nay chúng tôi đuợc Trung và Hải chở đi Sài Gòn để thấy sự thay đổi của nó , đã có những nơi mà hâù như chúng tôi đã không còn nhận ra được nữa ,  như công viên “con Rùa “ nơi mà ngày xưa tôi và Ngọc Nga thường ra đó để ăn bò bía sau những giờ Nga tan học , hay là qúan kem trên đường Duy Tân tôi thường hay vào đó để nhìn thưởng thức ly kem cà phê với cái hương vị vừa đắng vừa lạnh…., nhưng những con đường Thống Nhất với hai me xanh bên đường , và con đường Duy Tân với những tàn cây làm mát con đường thì vẫn không hề thay đổi . Trung dắt chúng tôi vào một Qúan kem rất đẹp và cũng lịch sự dễ thương như những cô gái Sài Gòn , chúng tôi đi khắp nơi cho đến chiều thì cũng trở về nhà bởi vì tối hôm ấy chúng tôi lại có một buổi họp mặt nữa với bạn bè,…

Thật là không may cho tôi , có lẽ vì mấy đêm không ngủ được cho nên chứng nhức đầu kinh niên của tôi lại tái phát , thế là chúng tôi phải trở về khách sạn để cho tôi nghỉ ngơi và buổi họp tối hôm ấy dời lại trễ hơn một chút .Về đến nơi tôi đã đã bị Trung , Hải và Tiến bắt nhắm mắt lại để ngủ , trong khi Trung và Tiến nói chuyện nho nhỏ để cho tôi ngủ thì Hải đả phải lội bộ cả cây số để mua thuốc nhức đầu về cho tôi uống , các bạn nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ phải không , ngay tại Sài Gòn mà phải lội bộ cả cây số mới mua đưọc thuốc , chuyện tuy khó tin nhưng mà có thiệt , bời vì khi hỏi ra tại sao Hải đi lâu vậy thì được biết là người qủan lý khách sạn nói tiệm thuốc tây gần đây thôi , đi chừng mười phút là tới , nhưng mà mười phút chạy xe chứ không phải là mười phút đi bộ, tôi rất cảm động mà không nói đựơc câu nào, Thuốc tới bệnh khỏi , đúng ra không hết nhức đầu thì tôi cũng không bỏ buổi hẹn tối hôm đó .

Tối hôm đó chúng tôi gặp mặt nhau tại nhà Trung Lê ,( có lẽ gần hai chục năm rồi tôi mới trở lại “điểm hẹn “ này nơi mà ngày xưa bọn chúng tôi thường xuyên họp mặt để phá phách và đùa giỡn) Nhà Trung bán cháo lòng , bởi vì đã có hẹn cho nên chúng tôi vừa tới nơi là những tô cháo thơm phức được mang ra tức thì rồi gia vị , rau thơm …nói đến cháo lòng thì các bạn cũng biết là tất cả mọi thứ đều phải có , thật là hấp dẫn , hình như chứng nhức đầu của tôi biến mất rồi các bạn ạ.Tối hôm ấy Tiến lại biết thêm người bạn nữa Trọng Qúat .

Sau khi ăn xong trời bắt đầu mưa , cơn mưa của Sài gòn thật là tỉ tê và dai dẳng , nhưng cũng không cản được chúng tôi, rời nhà Trung  bọn chúng tôi lại đi uống ca phê để thấy cành Sài Gòn buổi tối , Cứ hai đứa chở nhau một chiếc xe, tôi ngồi sau lưng Bích Diêu , thò đầu ra ngòai để ngắm bà con chạy trốn cơn mưa , còn chúng tôi thì vừa ngạc nhiên vừa thích thú , phải công nhận rằng chỉ có ở VN thì mới có được cái thú dầm mưa  , bởi vì bên Mỹ thì tất cả mọi việc đều vôị vã và những cơn mưa thì không có gì là hấp dẫn cả , bởi vì ngồi trong xe mà phải căng mắt ra để lái cho cẩn thận và cũng chẳng có bạn bè nào ngồi bên cạnh mà tán dóc …Quán càphê tên đường Đinh Tiên Hoàng được chúng tôi chiếu cố , ngồi trên lầu nhìn qua cửa kiếng chỉ thấy những giọt mưa tí tách rơi ngoài đường nhưng chúng tôi đúa nào cũng vui vẻ và hạnh phúc , cà phê thơm phức đã được mang ra, kem cũng đã được mang đến , nhưng chúng tôi dường như nghe được tiếng sét đáng ngang tai khi nghe Trung tuyên bố một câu xanh rờn, Cậu và Tiến không được uống cà phê và ăn kem, chỉ được uống nước trắng trong chai hoặc là uống nước trà nóng được đun xôi mà thôi …và thế là hắn tự động dành quyền chỉ huy và kêu cho chúng tôi một bình trà nóng với lý do chính đáng là các cậu ở nước ngoài về không nên ăn, uống nước đá vì bụng mấy cậu chưa quen với thức uống  bên này….(trùi ui ..huhuhuh) biết làm sao hơn , cũng may là lúc Diêu chở tôi đi ngang qua tiệm bánh tôi có kêu Diêu ngừng lại để mua một vài món bánh mà tôi rất thích chứ nếu không chắc là ngồi nhìn tụi nó ăn kem uống cà phê thì tôi  tức lắm đó .

Chỉ tội nghiệp cho Qúat , thấy tụi tôi bị ăn hiếp như vậy thì an ủi tôi là , ở chơi vài bữa cho quen rồi thì không sao đâu, và còn nhét vào tay tôi một gói sen tươi với lời dặn dò là ăn hạt sen sẽ ngủ được , nhớ ăn cả cái nhân xanh bên trong mới tốt , tôi thật là may mắn vì lúc nào cũng có nhũng người bạn thân bên cạnh.

Tối hôm đó tôi trở về nhà với trái tim thật rộn ràng vì hạnh phúc …..lại chờ đợi cho buổi họp mặt của lớp ngày mai….

 

Partager cet article
Repost0

commentaires