Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
2 novembre 2006 4 02 /11 /novembre /2006 10:45

           Khi đọc " Ngọc Thanh nằm mơ ", người xem sẽ cười thầm vì sao các bạn của mình còn trẻ con thế nhỉ, sẽ không là mơ vì chúng ta đang là thực tại của quá khứ, chúng ta không tìm hiểu ngày mai sẽ ra sao mà chúng ta cần làm gì để lại cho ngày mai. Cho nên rất khó ngăn cản chúng ta đồng lòng thực hiện một ước mơ chung phải không nào ? Xin đừng quên các cô cậu tạp lục tham gia các tiết mục văn nghệ do nhà trường tổ chức có thể hơn ba mươi năm sau đã trở thành những đạo diễn, hay đạo cụ sân khấu nổi tiếng đương thời, chỉ cần chọn đúng người chủ trì là sẽ thực hiện được

           Khi nhìn những tấm hình khi các bạn đến thăm Hào, các nụ cười làm ấm lòng người xem khi thấy trên khuôn mặt héo hon của bạn mình có được một nụ cười của hy vọng. Các bạn có thấy nụ cười của Hào làm cho căn phòng sáng hơn khi mà cửa vẫn đóng. Nụ cười khi ra đến cửa chính là dư sức thách thức mọi niềm đau, mong rằng Hào sẽ cười mỗi khi xem từng trang blog của các bạn đang thao thao bất tận đây

           Một ngày đường đi và về nhưng các bạn có thấy mệt đâu. Nhìn nụ cười mãn nguyện của Trung, Lân, Lâm, An...thật dễ thương làm sao ấy. Riêng Hạnh thì có thêm nụ cười dê dê ! Ước gì với chuyến đi này Hạnh gặp người tình trăm năm thì hay biết mấy

           Còn Tí b. thì sao ? bạn còn nở một nụ cười đấy, khi nào mấy đứa nhóc lập gia đình có lẽ bạn sẽ trả lại nụ cười sang san nhé

Partager cet article
Repost0

commentaires