Người mình thường nói " Miếng ăn là miếng tồi tàn ", tuy nhiên cái " ăn " chiếm phần khá quan trọng trong đời sống của chúng ta.
Khi dậy dỗ một trẻ em thì phải cho nó " học ăn, học nói, học gói, học mở " để biết ăn, nói với người ta.
Ra đường phải biết " ăn bận" hay " ăn mặc" cho phải cách phải thế.
Đối với mọi người không nên " ăn thua" làm chi cho bận lòng.
Làm việc gì phải cẩn thận " ăn cây nào, rào cây nấy" .
Trong việc tiêu tiền phải biết " liệu cơm, gắp mắm" và dẫu cho nghèo đi nữa " khéo ăn thì no, khéo co thì ấm" .
Không nên ham ăn quá độ vì " no mất ngon, giận mất khôn" .
Ra làm ăn phải quyết tâm đừng " cà lơ xích xụi" chạy theo " ăn có" người khác. Phải biết " ăn chịu" với người làm việc nghiêm túc thì công việc khỏi bị " ăn trớt"
Không nên " ăn gian, ăn lận" hay bỏ lỡ cơ hội thì " ăn năn" cũng muộn.
Trong cuộc sống nên tìm việc làm hữu ích cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước đừng để mang tiếng " ăn hại" " ăn bám" người khác.
Khi đàn chơi phải biết lên dây đàn cho " ăn" với giọng ca, hòa đàn cũng phải " ăn" với nhau, " ăn ý" , " ăn rơ" thì mới haỵ
Các bạn thấy chăng ? Cái " ăn" cũng khá quan trọng nên mới lọt vào một số từ ngữ của tiếng nói Việt Nam.
Tuy chúng ta không như người Trung Quốc " dĩ thực vi tiên" nhưng phải có ăn mới làm nên việc vì có " thực mới vực được đạo"
viết theo nhạc sĩ lão thành Trần Văn Khê