Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
14 novembre 2006 2 14 /11 /novembre /2006 17:56

       

      Cuối tuần vừa qua tôi vắng nhà hai ngày, lúc trở về mở hộp thư ra thì nhận được hơn năm chục cái mail. Trong số đó chỉ có ba lá thư là của bạn bè, còn toàn là thư rác. Tôi chợt buồn và nhớ đến bài hát nào đó có câu " Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa ...". Tôi chưa nghĩ đến lúc mình nằm xuống có bao nhiêu người đưa, vả lại lúc đó có biết gì nữa đâu mà đòi hỏi. Nhưng cảm thấy buồn rằng trong những ngày mình vắng nhà, Anh Loan thì kiếm cớ đình công không cộng tác để đi chơi xa, những cây bút viết cho blog ngày càng thưa thớt cho nên " tòa soạn " vắng tanh. Mấy tuần nay vì bận rộn với công việc làm ăn nên tôi không thường viết bài cho trang blog.

       Anh Loan thì cũng vậy, thêm nữa từ mấy tuần nay nó lo ra vì chuyện đi chơi xa nên cũng chẳng viết bài nhiều.

       Cây viết thật hăng say lúc đầu Lý Hoàng Tùng, không hiểu vì lý do gì bây giờ vắng bóng trên diễn đàn.

       Ngòi bút chuyên viết chuyện đời tôi có một không hai Văn Hân chắc vì từ ngày bận lo in cuốn tuyển tập và những khách đặt hàng cuối năm mà không thấy gởi bài.

       Cây viết " hứa cuội " Tống Hùng thì chỉ thấy gởi vài lời " hi, hi các bạn " ba tháng một lần.

       Ký giả chuyên sưu tầm " lời hay ý đẹp " Bích Diêu thì chắc mất thì giờ với bọn học trò đi dép nhiều quá nên cũng không thấy thường xuyên.

       Còn những cây bút lúc trước thỉnh thoảng gởi bài viết cho trang blog như Thùy Dương, Dũng Tiến, Anh Tuấn, Đình Sáu, Ngọc Toàn... thì hoàn toàn biệt tăm.

       Ngoài ra những độc giả chuyên môn chờ có bài mới để đọc ké như Ngọc Nga, Quang Trung, Huỳnh Thu, Trọng Quát, Ngọc An, Ngọc Lâm...thì khỏi nói. Lúc trang blog có bài hay liên tục thì còn thấy vào xem, khi nội dung blog nghèo nàn thì cũng không thèm đếm xỉa, chẳng gởi cho một lời hỏi thăm sức khỏe ! ( thở dài )

       Đôi khi tôi tự hỏi " mình làm trang blog này cho ai nhỉ ?, nếu để đọc một mình thì chắc tôi đã bỏ dở từ lâu sau nhiều lần kêu gọi mà chẳng có bao nhiêu người hưởng ứng "

       Ngồi buồn thì than thở vậy, mới thấy niềm mơ ước của mình thật xa vời. Tôi đã mơ sẽ có một ngày trở về trường củ nhóm họp lại các bạn để làm một lễ kỹ niệm ba mươi năm ra trường một cách linh đình, nhưng với tinh thần hưởng ứng của bạn bè đối với trang blog như thế này thì chắc giấc mơ chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh dậy thì sự thật phủ phàng, bạn bè không, mà người quen cũng không.

       Lúc mình còn " sanh tiền " mà bạn bè chỉ trông cậy vào một nhúm không đầy mười đầu ngón tay như thế này thì đừng mong gì ngày nằm xuống " có mấy người đưa "

Partager cet article
Repost0

commentaires