Ngọc Thanh bốn tuổi
Sở dĩ hôm nay tôi viết bài này " thì rằng chẳng đã là như vầy " : có bạn đề nghị nên viết chuyện bây giờ, tụi mình nói chuyện xưa nhiều quá rồi. Rồi nhân dịp Bích Diêu gởi bài " phiếm luận về chữ Bất " của Nguyễn Ngọc Thi, kế tiếp là bài " phiếm luận về chữ Thiên " của một người bạn Anh Loan ; tôi thấy vui vui nên đăng vào trang blog cho các bạn cùng đọc. Nhưng ít ngày sau đó thì có thư của một người khác nhắc nhở rằng ban biên tập đừng để tinh thần trang blog " bạn xưa trường củ " đi lạc đề tài. Tôi nhận thấy rằng làm báo cũng khó như làm dâu trăm họ vậy các bạn ạ ( thở dài ), biết viết gì bây giờ cho vừa lòng hết mọi người?
Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định viết về... " TUI " . Thứ nhứt là từ lúc mở trang blog đến nay tôi chưa tự giới thiệu mình với bạn bè, thứ hai nữa là nếu tôi muốn người khác viết về họ thì mình phải làm gương chứ. Bởi vậy hôm nay lấy hết can đảm của con người, tôi viết về " cái Tôi ", mong bạn bè bỏ chút thời giờ vào đọc cho vui.
Ông bà bô tôi đặt cho tôi cái tên Ngọc Thanh, nếu dịch nôm na từ chữ hán việt ra thì có nghĩa đại khái là " viên ngọc màu xanh ". Lúc nhỏ còn đi học bậc tiểu học thì không có gì đáng nói vì cả năm học mình chỉ có một thầy giáo hay cô giáo dạy mình suốt cả năm học, thầy trò đều quen biết nhau. Nhưng đến những năm trung học thì mình có nhiều giáo sư hơn, mỗi môn là một ông thầy khác nhau, và vào mỗi đầu năm học thì lại đổi thầy. Và những lần đổi thầy mới như vậy là tôi hồi hộp. Chẳng qua là trong lớp tôi có một bạn gái tên Bùi Kim Thành, và mấy ông thầy mới chưa quen với chúng tôi ít nhất một lần vào đầu niên học thế nào cũng chọn một " anh " lên bảng, và mười lần thì hết chín không gọi " anh Bùi Kim Thành " thì cũng gọi " anh Trần Ngọc Thanh " làm cả lớp cười ồ. Lúc còn đi học, ngoài những trò chơi dành cho con gái như đánh đũa, nhảy dây, bán đồ hàng...tôi thường tham gia vào các trò đánh đáo, tạt lon, trồng chuối ngược, đuổi bắt... với các bạn trai. Nhưng chơi trò con trai đâu có nghĩa là tánh con trai. Hay là tại vì tôi luôn luôn có mái tóc " đờ-mi gạc-xong " ? Nhưng xin các bạn nhìn kỹ xem với mấy tấm hình này tôi có vẽ con trai lắm sao ?
Ngọc Thanh mười tuổi ( hình như vậy ? )
Tóc tai như thế nầy thì làm sao có anh chàng nào lọt vào mắt cho được !
...Ngọc Thanh ...con ( 1995 )
( 1974 ) ( 1975 )
Ở đây tôi xin mở một dấu ngoặc để cảm ơn Thùy Dương đã gìn giữ những tấm hình nầy của tôi từ ba chục năm nay. Không có những tấm ảnh xa xưa nầy thì tôi đã quên là hồi đó mình... trẻ đến chừng nào.
Đó là cái tên, còn về con người thì mặc dù qua tây hơn hai mươi năm nay, ăn không biết là bao nhiêu bánh mì và phó mát của tây, vẫn đo được có mét năm sáu thôi.
Tính tình thì " hiền hậu, vui tính, thương người thương súc vật, hay giúp đỡ bạn bè, người yếu đuối, có tấm lòng vị tha bao dung...." Viết đến đây thì tôi hình dung ra mọi người đang nhăn mặt nghĩ thầm " sao mà nổ dữ vậy ! " . Thật ra thì các bạn cũng biết quá rõ là tôi cóp pi từ trong báo, trên mục " tìm bạn bốn phương " ; trong mục này thì mình thấy ai ai cũng tính tình " hiền hậu, dễ thương...sắc đẹp mỹ miều, eo co cân đối ...", chứ chẳng bao giờ thấy người " lùn, béo, sún răng...dữ như chằng, quạu như cọp ..." cả. Có nghĩa là tôi ở giữa hai thế cực đó, cũng có lúc tôi hiền hậu dễ thương với mọi người, mà cũng có lúc quạu quọ khó ưa với chung quanh.
Nói chung thì tôi là người phàm như các bạn vậy. Nếu ai thắc mắc hay phản đối điều gì thì cứ gởi thư về đây sẽ được trả đũa...ơ, xin lỗi, sẽ được trả lời.
Sở thích của tôi là đọc sách, tất cả loại sách báo ( trừ sách báo nhãm nhí, chắc chắn rồi ), ngay cả sách hình dành cho trẻ con và phim hoạt họa thần thoại. Có lẽ vì vậy mà ngày xưa tôi hay đọc truyện xì trum, rồi vì lúc đó Nguyễn Đình Sáu làm trưởng lớp, tôi mới gọi Sáu là " Tí Dzua " , để trả đũa lại hắn đặt tôi là " Tí cô nương " và cũng từ đó gia đình tí ra đời với những thành viên khác như Tí béo ( Anh Loan ), Tí nhè ( Ngọc Nga ), Tí dê hiền ( Thùy Dương ), Tí b.( Tĩnh ), Tí tham ( Trung Tạ ), Tí còm ( Tống Hùng ), Tí quạu ( Minh Đức ), Tí khờ ( Kim Yến ) , Tí hộ pháp ( Trọng Quát ), Tí nhà quê ( Ngọc Thi )....
Hiện tôi đang sống tại một tỉnh nhỏ của miền đông nước pháp. Ở đây vào mùa hè như trong lúc nầy thì ngoài trời nóng hơn ba chục độ, mùa đông thì có khi xuống tới âm mười lăm độ là chuyện thường ; mà mùa đông thì đôi khi kéo dài tới tám chín tháng một năm.
Ông xã tôi làm việc về ngành vi tính, đứa con trai lớn đã ra trường cũng theo ngành nầy, đứa con gái nhỏ năm nay lên lớp mười. Gia đình chúng tôi có về việt nam một lần vào năm 2000. Các con tôi rất hãnh diện vì biết nói tiếng việt nên không cãm thấy lạc lõng lần đầu về quê mẹ.
Thanh - Minh ( tháng hai 2005 )
Tháng sáu 2006
Vy Lam - Uy Liêm
Vy Lam làm điệu
Vy Lam thiếu nữ việt nam
Những năm đầu sang đây, tôi cũng như nhiều người xa quê hương khác đều cãm thấy vất vã. Vất vã vì bất đồng ngôn ngữ, phong tục ; vì nhịp sống khác hẳn với nhịp sống quê nhà ; vì thời tiết khắc nghiệt...Nhưng nhìn lại thì mới thấy rằng tôi đã sống trên đất tây nầy lâu hơn là trên đất mẹ của mình. Cho đến bây giờ thì nhịp sống tạm ổn định nhưng tình hoài hương thì luôn luôn vẫn tiềm ẩn trong lòng. Bởi vậy tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ được dịp trở về thăm quê hương và gặp gỡ những bạn bè thời xưa.
Hình ảnh mùa đông
Không biết lạnh như thế nầy thì có ai thích " làm cây thông đứng giữa trời mà reo " không nhỉ ?
Làng mạc nhìn từ cửa sổ sau cơn bão tuyết
Không đẩy tuyết thì không có đường vào nhà đâu !
_______________________________________
Hình ảnh mùa hè
Lúc vào hè thì cây xương rồng cũng xanh tươi...
...trước nhà đầy hoa ...
...và vài chậu rau, ớt...làm kiểng chung quanh nhà
Trời ấm như thế nầy thì tha hồ " đứng giữa trời mà reo ..."
Tóm lược " tiểu sử đời tôi " là như thế đó, không biết tôi có nói tốt cho mình nhiều lắm không ? Nhưng một điều tôi biết chắc là tình cảm của tôi đối với bạn bè vẫn luôn toàn vẹn. Có lần nói chuyện với Ngọc Nga, Nga nói " qua đây mấy chục năm rồi mà tao vẫn không tìm được những người bạn như thời mình còn đi học. Người quen, bạn xã giao thì có mà một người bạn thật sự để mình gởi gấm thì không ". Không biết những bạn xa xứ khác thì như thế nào chứ tôi cũng đồng ý với Ngọc Nga như vậy. Nhưng không có nghĩa là mai mốt tụi tui về xứ rồi các bạn bên ấy lên mặt " ma cũ " bắt chẹt " ma ( cũ ) mới " đấy nhé.
Rồi đó, tôi đã lấy hết can đảm nói về cái " tôi " của mình rồi đó, bây giờ đến phần các bạn đi. Xin các bạn hãy tự nhiên vào trang giấy nầy kể cho chúng tôi nghe về các bạn, về gia đình, về cuộc sống hiện nay, về những buồn vui các bạn gặp phải hàng ngày. Biết đâu mỗi người chúng ta lại chẳng mang lại cho người khác một ý tưởng mới, một kinh nghiệm sống, một vài phút vui hay trở về với kỷ niệm qua những dòng chữ viết ở đây. Trong quyển lưu bút năm 77, Trung Kiên đã viết " đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người ..." thế thì bây giờ với tất cả sự chân thành của một người bạn, tại sao chúng ta không viết được một lời " hạnh phúc " để gởi đến " bạn bè tôi " !