Cầm tờ lá số tử vi trên tay mà tôi cứ phân vân tự hỏi " có nên gởi cho nó đọc không ? ". Từ lúc biết tôi có thể coi tử vi, tiên đoán vận mạng, đứa bạn cứ nài nỉ tôi coi cho nó. Ban đầu tôi từ chối thẳng, bảo " thiên cơ bất khả lậu, việc gì đến thì đến, biết trước để làm gì ". Nhưng nó nói quá tôi đành phải hứa. Bây giờ có lá số trên tay rồi tôi mới lo là với những điều tiên đoán không mấy gì " tốt " theo lá số thì bạn tôi sẽ phản ứng thế nào đây ? Lâu rồi chúng tôi không sống gần nhau nên tôi không còn biết bạn tôi có thay đổi tính tình so với thời còn đi học không. Cuối cùng thì tôi cũng gởi tờ lá số đi. Vài ngày sau tôi nhận được thư trả lời của bạn tôi thế này " Bạn thân mến,
Tôi rất cảm ơn bạn tờ số tử vi của bạn. Bạn đã thành thật nói hết những gì cần nói, không dấu giếm điềm xấu.
Theo lá số thì năm nay tôi sẽ bị hao tài tốn của. Cái đó thì có lạ gì, lúc nào mà mình chẳng cần tiêu tiền. Nhưng nếu " của đi thay người " thì đó điềm may ấy chứ
Bạn bảo là số tôi " cứ long đong lận đận, từ nhỏ đã như vậy, cho tới lớn thì phải tha phương cầu thực, không được ở gần gia đình, cái gì cũng phải tự túc tự lo ". Nói thật với bạn, tôi sinh ra trong một gia đình không giàu có, nhưng từ lúc nhỏ, cha mẹ tôi chưa bao giờ phải để cho tôi đi bán rong để kiếm sống. Tôi thấy mình đã có phước hơn biết bao trẻ mồ côi hay những trẻ em khác đã phải vất vả từ tấm bé để mưu sinh hay giúp đở gia đình rồi. Vì hoàn cảnh tôi đã xa gia đình và ra đời từ lúc còn rất trẻ, đúng là nơi đất lạ xứ người, với bàn tay trắng tôi đã phải bắt đầu từ con số không. Không một người thân bên cạnh những lúc khó khăn, từ lúc ra đời tôi chưa từng được một người trong gia đình giúp đở về mặt tinh thần hay vật chất vì họ ở xa tôi quá. Nhưng tôi đã gặp được những tấm lòng vàng. Tôi kể cho bạn nghe, có lần tôi bị bịnh nặng, không dậy nổi để lo cho mình một bữa ăn, tình cờ bà hàng xóm sang nhà thấy vậy, bà bảo tôi cứ nằm nghỉ. Một lát sau hai ông bà khệ nệ bưng qua nhà tôi nào súp, nào thịt, nào bánh nướng nóng hổi. Số tôi không được ở gần gia đình nhưng còn gì bằng tình hàng xóm như thế này, có lẽ Đấng Thiêng liêng cũng không để cho tôi chết đói ngay trong lúc không đứng nổi. Bạn thấy tôi có phước ghê chưa.
Theo bạn thì số tôi có tung hoành thì cũng không làm quan to được vì luôn bị hiềm tỵ, cái này thì lá số không lầm, tôi đã gặp vô kể những người luôn tìm cách hại tôi, ghìm tôi xuống, cũng có thể lỗi tại tôi quá thẳng thắn nên không vừa lòng người chăng ? Đành rằng tôi đã bị bạc đãi rất nhiều, nhưng số người này với tôi thì có được ký lô nào so với vài tấm lòng vàng hiếm hoi mà tôi gặp trên đường đời
Ở trên đời này ai mà không phải làm việc để mưu sinh, Tạo hóa cho chúng ta tay chân và trí óc là để cho chúng ta làm việc đó chứ. Và tôi còn được hơn bao nhiêu người khuyết tật khác nữa thì sao. Tôi có đầy đủ tứ chi, không có bệnh tật bẩm sinh thì sức làm việc của tôi phải hơn bao người rồi. Người ngoài nhìn vào thì thấy tôi cứ làm lụng vất vả, nhưng tôi thì thấy cuộc sống do chính mồ hôi của mình tạo ra là một ơn phúc của trời ban. Có lần tôi đọc báo thấy câu chuyện này " một bàn bán cơm tấm, từ ba bốn giờ sáng đã phải thức dậy lo sửa soạn gánh hàng mang ra chợ bán. Người chồng thì chỉ việc ở nhà, đi dạo quanh xóm và đánh cờ tướng. Ai nhìn vào cũng bảo sao bà ấy dại, làm việc cực khổ cho chồng ăn ở không. Bà trả lời chồng bà đâu có ở không, bà đi bán thì ông phải ở nhà săn sóc con cái, lo tắm rửa cho con, đưa rước con đi học, lo chăm sóc bài vở nhà trường cho con; bà đi bán về thì đâu phải làm gì trong nhà nữa đâu và đối với bà thì gia đình bà hạnh phúc vô cùng ". Đó bạn thấy không, hạnh phúc là ở do chính mình chứ không ai định đoạt cho mình cả.
Nói tóm lại là nếu bạn đã gởi cho tôi một lá số tốt thì tôi càng phải tu tâm sao cho thuận với ý trời. Còn với lá số không tốt như bạn nói thì tôi cứ phú cho trời vậy." Ông ấy " tạo mình ra thì chắc ông cũng không bỏ mặc mình đâu.
Một lần nữa cám ơn bạn rất nhiều và mong được một lần gặp lại bạn "
Đọc xong lá thư của bạn tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tờ lá số xấu đã không làm lung lay bạn tôi, bạn tôi vẫn vậy, vẫn như ngày nào, vẫn vững niềm tin trong cuộc sống.
( Viết theo một chuyện kể có thật )