" Người phụ nữ việt nam đi đâu cũng giữ bản chất e dè, kín đáo, dịu dàng. Khi ra ngoài họ cũng thích nghi , nhanh nhẹn, tháo vát như người phương tây. Tôi là người thích việt nam từ xương tủy, tôi thấy người phụ nữ vn có nét đẹp vô cùng về sự mãnh mai dịu dàng. tôi coi người phụ nữ như đóa hoa. Người pháp đẹp rực rở sáng trưng thì hoa vn như thủy tiên hoa quỳnh nở kín đáo, khó thấy...
Khi tôi kết hôn là cần một phụ nữ để gia đình có người nối dõi, người phụ nữ ấy phải chịu ở nhà nuôi con khi tôi đi vắng. Tôi biết ơn nhà tôi đã chịu chấp nhận điều đó. Để chung sống quan trọng nhất là tình thương chứ không phải tình yêu. Thương cả vật chất bên ngoài lẫn cái nội tâm bên trong. Không có ghen tuông, không có làm khó người chồng để mất đi hòa khí . Người vợ vn nào dường như cũng sẳn tình thương bao dung và đầy tin cậy ấy...."
Tôi không đủ khả năng để nhận định về người phụ nữ vn một cách tổng quát và rỏ ràng như nhà lão thành này, tôi chỉ biết người phụ nữ vn qua hình ảnh của má tôi, hình ảnh của một người suốt đời vì chồng con rồi tới cháu chắt, ít khi bà nghĩ tới riêng mình.
Ngoài ra tôi còn biết người phụ nữ vn qua vài người bạn gái của tôi. Mặc dù đã lâu chúng tôi không còn ngồi chung dưới mái trường, đã lâu chúng tôi có mỗi người một hướng đi, cuộc sống khác nhau và ở cách xa nhau hàng ngàn dặm...Ngày xưa lúc còn đi học tôi không nhận thấy nét vẽ dịu dàng, yểu điệu của các bạn gái tôi vì có lẽ chúng tôi học chung với con trai nên hay chơi những trò chơi nhảy cao, rượt bắt...như con trai. Nhưng bây giờ chúng tôi đã thành người lớn, ai cũng có bổn phận trong gia đình của một người mẹ, người vợ ; và đôi khi còn mang trách nhiệm nặng nề ngoài xã hội. Những bạn gái vô tư của ngày nào đã trở thành những người phụ nữ đảm đang, thẳng thắn, trung trực và khôn khéo
Chẳng hạn Ngọc Nga mà ngày xưa tôi đặt cho cái tên " tí nhè " vì đụng tới là khóc nhè, bây giờ sau ba mươi năm nó vẫn vậy, nhưng không phải khóc vì không có duyên cớ. Bích Diêu kể có lần dẫn Ngọc Nga đi thăm trường nuôi dạy trẻ em khiếm thị, nhìn thấy những đứa trẻ bất hạnh, nó khóc như mưa. Rồi từ đó mỗi khi có dịp là Ngọc Nga gởi giúp cho đám trẻ này. Tôi còn biết nổi lòng của con bạn sau nhiều năm xa quê hương, lần trở về nó không khỏi ngậm ngùi nhìn thấy cảnh thay người đổi. Căn nhà ngày xưa nó từng sinh ra và lớn lên, nơi tụ tập bạn bè của những buổi chiều sau giờ học...nay không còn nữa.
Tôi biết rằng con nhỏ bạn hay cười, Bích Diêu, đúng như " người việt nam ta gì cũng cười, nhe răng hì một tiếng mọi việc hết nghiêm trang ". Tuy nhiên Bích Diêu không chỉ biết cười mà còn rất nhiệt tình và thật nghiêm chỉnh mỗi khi bạn bè hay người khác cần sự giúp đở. Tôi vẫn hay nửa đùa nửa thật bảo Bích Diêu " người ta nói trên đời có bốn cái ngu : làm mai, cho mượn nợ, gác cu, cầm chầu. Tao không biết tại sao gác cu và cầm chầu thì bị người ta cho là ngu, nhưng tao thấy mầy đã làm mai và cho mượn nợ thì thiệt là dại vô cùng đó Diêu ! ". Ngoài ra nó còn hay động lòng trước cảnh bất công của xã hội, mỗi khi thấy cảnh người khó khăn là tối nó lại ngủ không được. Có lần buổi tối đã lên giường đi ngủ, Diêu nhớ ra niềm vui ban sáng vì đã tìm mua được vài món quà cho bọn trẻ mồ côi, nó lại chui ra khỏi mùng, mở máy viết mail kể cho tôi nghe. Tôi lại có dịp bảo nó " bây giờ mầy lại đi làm chuyện tào lao thì vướng vào cái ngu thứ năm nữa ! "
Tôi cũng biết rằng Anh Loan vẫn có tính đảm đang. Loan sinh ra trong một gia đình có nhiều anh chị em, nó là chị cả nên việc gì nó cũng biết làm. Ngoài ra nó rất quan tâm đến bạn bè, hễ nó biết được địa chỉ email hay số điện thoại của đứa bạn củ nào là nó gởi thư hay gọi phone hỏi thăm cho bằng được. Nhờ vậy mà bây giờ chúng tôi tìm liên lạc lại được với bạn bè củ khắp nơi, có những người mà tôi tưởng không bao giờ gặp lại được từ khi chúng tôi ra trường cách nay 30 năm.
Đó, người phụ nữ việt nam đối với tôi chỉ tựu trung trong vài hình ảnh thân thương gần gũi như thế, nhưng chắc rằng đó là tập hợp của nhiều đức tính căn bản của người phụ nữ việt nam nói riêng và á đông nói chung.