Hôm nọ Bích Diêu viết cho tôi : " Sau nhiều ngày trời nóng như thiêu đốt thì hôm nay trời sài gòn đổ mưa, cơn mưa đầu mùa..."
Xa sài gòn lâu quá rồi nên tôi không biết cơn mưa đầu mùa như thế nào, nhưng tôi vẫn còn nhớ những cơn mưa sài gòn của thời niên thiếu
Khoảng lên năm lên ba, trời mưa đồng nghĩa với trò chơi thả tàu. Trò chơi không đòi hỏi cầu kỳ, chỉ cần một tờ giấy báo, gấp ba gấp bốn, trong vòng vài phút là biến thành ghe, thuyền hay tàu thủy có ống khói. Đường mương thoát nước trước sân nhà là dòng sông của tuổi nhỏ. Hôm nào không có ba má ở nhà thì năn nỉ bà chị cho em mượn cái nón lá, rồi với hai ba chiếc thuyền giấy ra ngồi chòm hỏm bên " dòng sông ", dưới cái nón lá che mưa mà thả thuyền. Lúc đó ai nhìn vào con bé với cái nón lá có thể tưởng tượng cái nấm khổng lồ dưới cơn mưa. Cơn mưa sài gòn thường trút vội vả rồi cũng ngưng nhanh. Sau những phút tuyệt vời đó thì phải vào thay quần áo cho lẹ chứ không ba má về mà thấy con bé ướt loi ngoi thì hoặc bà chị bị mắng ( cái này thì nguy lắm, bà chị bị mắng thì lần sau đừng hòng bả cho mượn nón lá đi thả thuyền ) hoặc chính thủ phạm bị ăn đòn. Có lần tìm hoài không ra giấy báo, con bé xé vội tờ giấy trắng trong cuốn tập của ông anh mà xếp tàu thủy. Chiều hôm đó ông anh đi học về kêu vào hỏi, " trẻ con không biết nói dối " thế là bị ăn hai cái đét vào mông, còn bị bắt khoanh tay xin lỗi và hứa không tái phạm nữa.
Những năm lên tiểu học trời mưa là dịp được khoe áo mới. Những cái áo mưa bằng ni lông đủ màu, có hai cái túi hai bên, có cái nón trùm đầu, lúc nào cũng xếp trong cặp. Đi học trường công lập thì cứ phải mặc đồng phục trắng, hôm nào trời mưa thì cảm thấy mình " đẹp " hơn với chiếc áo mưa màu sắc sặc sở. Sân trường bằng đất nện, để khỏi vấy bùn thì xắn quần lên tới tận đầu gối, cặp táp đeo trước ngực bên trong áo mưa, đôi giày săng đan cầm trên tay, những hôm trời mưa tôi đi chân đất dưới cơn mưa như thế từ đầu tới cuối sân trường trong khi chờ đợi má tôi tan sở ghé đón về. Leo lên xe thế nào cũng nghe giảng mo-ran vài câu về tội cải lời không chịu đứng chờ dưới hiên lớp học. Con bé dạ dạ rồi hôm sau lại quên lời dặn
Trời mưa của thời trung học thì vất vả hơn. Hôm nào trời mưa bất chợt mà trong cặp không có áo mưa thì ngại lắm : mưa ướt áo dài, thấm xuyên qua làn vải mỏng, quần dài lết bết dưới đất, cái nón rơm đội đi lúc ban sáng dưới cơn mưa biến thành cái bánh bèo nhúng nước, thật là thảm não. Những hôm như vậy thì đành đứng đụt dưới mái hiên chờ tạnh mưa chứ không dám mạo hiểm đi dưới trời. Trời mưa đôi khi còn phải " tốn tiền " hơn vì vừa chờ mưa tạnh vừa nhắm nháp ly chè đậu đỏ hay dĩa gỏi đu đủ chứ đâu đứng chờ không đâu
Có khoảng thời gian đi học ở Thủ đức, sáng đạp xe đi chiều đạp về. Con đường từ Bình triệu lên đến trường, dọc hai bên là đồng ruộng, hàng cây bóng mát, cảnh tượng của miền quê yên tĩnh. Nhưng hôm nào trời mưa thì sáu giờ chiều trời đã tối đen, thêm nữa nếu trời mưa mà có sấm sét thì cho ăn kẹo tôi cũng không dám đạp xe đi dưới mưa như thế. Những hôm như vậy thì năn nỉ mấy đứa bạn cho ngủ nhờ một đêm ở ký túc xá hôm sau mới về nhà
Tôi xa sài gòn cũng vào tháng năm. Buổi tối nằm dưới lòng ghe đưa tôi ra biển, dọc theo sông sài gòn, tôi nghe tiếng mưa tí tách trên mái mà chợt nghĩ " mình chẳng cần khóc, ông trời đang khóc thay cho mình "
Nước mắt chẳng thể nào hóa giải nỗi đau
Cơn mưa đầu mùa không làm tan cơn khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa
......
Nước mắt không hóa giải nỗi đau
Nhưng xoa dịu niềm đau khi em khóc
Mưa không làm tan cơn khát
Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Giữa cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa.
Mưa Và Nước Mắt - Hàn Lê
Sang tới bên tây này thì trời mưa đồng nghĩa với lạnh lẽo. Đi ra đường thì ráng chùm cho kín, rủi mà có hạt mưa nào rớt vào cổ thì lạnh cả xương sống, tôi quên hẳn cái ấm của những giọt mưa sài gòn
Lần đầu trở về sài gòn sau nhiều năm, đi chợ với hai bà chị, cơn mưa bất chợt ùa đến, hai bà chị chạy trú dưới hiên bên vệ đường, tôi cứ đứng giữa trời dang tay đón lấy những hạt mưa vừa ấm vừa mát. Hai bà chị tôi la toáng " vô đây đụt mưa nè, mầy điên hay sao vậy ? ". Buổi tối nằm ngủ dưới mái tôn của căn nhà xưa, nghe tiếng mưa rỉ rả và tiếng thạch sùng " tắc lưỡi " trong vách. Mưa kỷ niệm - Trần Huy Sao Rồi từ đó tôi tìm lại được cảm giác dưới cơn mưa sài gòn của thuở nào, hình ảnh của đường phố nước ngập tới đầu gối, xe gắn máy chết máy bên đường, xe tắc-xi vô nước tới mắc cá...Có lần tôi còn xúi con gái mình ra tắm mưa với mấy đứa em họ của nó, ban đầu con bé ngạc nhiên, đến lúc thấy tắm mưa mát quá kêu hoài không chịu vô. Sau lần đó thì con bé bị cảm ho phải uống thuốc cả tuần lễ Ôi những cơn mưa sài gòn trong nỗi nhớ của tôi ! Mưa tháng năm - Gió bụi
con phố không là con phố xưa
nhưng mưa thì giống của-một-thời
giọt ngắn sớt phần em một nửa
giọt dài cùng giữ lại chia đôi
Mưa gió chợt về giữa tháng Năm
Giọt buồn rơi bám gót âm thầm
Từng cơn gió xiết đau mùa Hạ
Và nắng dỗi hờn trốn biệt tăm
....
Ôi nhớ những chiều mưa thuở xưa
Dù tay em đón gió giao mùa
Kề bên thủ thỉ lời khe khẽ
Khúc khích em cười vỡ giọt mưa
....
Ngày đó bây giờ sao quá xa
Mà lòng cứ ngỡ mới hôm qua