Bây giờ là bắt đầu một năm mới, con chó đã chạy đi, con lợn lại về. Cái mong đợi đón năm con heo dường như đã bị quên lãng, bây giờ là tiếp nối những ngày làm việc. Những câu chúc chúng ta gởi đến người thân, bạn bè trong dịp đầu năm có còn nhớ ? Tôi phải chờ hơn 360 ngày nữa để gởi lời chúc đến từng người thân hay bạn bè mà tôi mong ước với tất cả tấm lòng là lời chúc của mình sẽ thành sự thật.
Ngày ba mươi tết tôi vẫn phải đi làm, lại về thật trễ, người mệt nhoài, tôi không còn cảm giác hai đầu gối và cái lưng của mình, định đi tắm xong là lên giường nằm thẳng cẳng cho tới sáng thì có điện thoại reo : tiếng Tống Hùng bên kia đầu dây làm tôi vừa mừng vừa ( chửi ) thầm trong bụng " tên này mà phone thì mình không được đi ngủ trước một giờ sáng ". Thật vậy, người bạn củ ở cách tôi bên kia nửa vòng trái đất đã canh giờ mà gọi cho tôi không chỉ để chúc mừng năm mới mà còn cùng nhau nói đủ thứ chuyện, từ chuyện thời còn đi học cho tới chuyện gia đình con cái hiện tại và chuyện trong tương lai nếu có một ngày chúng tôi có dịp gặp lại nhau...Tên bạn gọi điện chúc tết mà lại nói " tớ sẽ không chúc cho cậu mạnh khỏe vì cậu đâu có đang bịnh hoạn gì đâu mà chúc cậu sang năm mạnh khỏe ? tớ cũng không chúc cậu làm ăn phát tài vì cậu cũng biết ở bên này chính phủ họ tính toán cả rồi, lương công nhân thì tháng nào vừa đủ tháng đó, lấy đâu ra mà phát tài ; còn mình làm ăn buôn bán thì sau khi đóng thuế cho nhà nước xong thì sau đó cũng vừa đủ cơm ăn thôi, lấy đâu làm giàu ?... ". Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy thật vui khi có bạn nhớ tới mình. Những ngày trước tết của tôi còn có những giây phút tôi dán mắt trên màn ảnh máy vi tính, lục lọi tìm tòi trên internet cho bằng được một tấm thiệp như ý mình mong muốn để gởi cho bạn bè. Ngày mồng một tết còn đánh dấu bằng vài cú điện thoại cho gia đình ở xa hay gọi điện cho Ngọc Nga bên Úc lúc mười một giờ đêm, lôi nó ra khỏi giường để nói chuyện trời trăng mây nước...
Ba ngày tết nơi xứ người trải qua âm thầm lặng lẽ như những năm trước, nhưng đặc biệt năm nay tôi cảm thấy vui nhiều hơn chỉ vì qua vài cú điện thoại như vậy. Món quà tết năm nay của tôi thật giản đơn nhưng thật to lớn. Cũng như Bích Diêu đã viết cho tôi :
" Hồi sáng tao đi mua thêm một ít đồ định mang lên cho bọn trẻ mồ côi : quần áo bán rẻ, bàn chải đánh răng cho mấy đứa con trai, dây thun cột tóc đủ kiểu đủ màu cho mấy đứa con gái... Ban đầu thì còn lựa màu này màu kia, cuối cùng thì tao gom hết, mua mảo khỏi phải lựa.
Tao tưởng tượng ra ánh mắt và nụ cười của bọn trẻ con khi nhận được những món quà thật tầm thường này đối với bao nhiêu người nhưng là cả một món đồ giá trị lớn đối với bọn chúng. Xách giỏ về mà lòng cảm thấy vui vui, cảm thấy mình làm một việc thật nhỏ, rất nhỏ trong đời thường, nhưng là cả một niềm vui trong ngày. Nếu mỗi ngày mình có được một niềm vui như vầy thì hạnh phúc lắm rồi Thanh ạ. Hạnh phúc ở quanh ta, ở chính trong ta, đâu cần là niềm bất ngờ..."