Biết rằng Hùng ròm nhà ta đang nghỉ hè ở nhà, tôi đâu nở để bạn " nhàn cư vi bất thiện ", tôi bèn viết thư nhắc hắn viết bài cho trang blog, hôm nay thì hắn trả lời tôi với một lá thư kể lể dài như đoàn tàu xe lữa thế này
" Chào bà tổng,
Một tuần nay nghỉ hè, nhưng ở lại Montreal, qua nhà một người bạn làm giúp cái sàn nhà bếp. Làm miệt mài từ sáng đến mười, mười một giờ tối, hai ngày mới xong. Cho quên đi hình ảnh của ly cà phê " cái nồi ngồi trên cái cốc ", trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, ngoài vỉa hè, những chiếc lá me rơi trong giọt nắng lung linh và xa xa nơi cuối phố, cây phượng đang trổ hoa rực rỡ một góc đường, với bạn bè vài ba đứa ngồi ôn lại chuyện xưa củ của ba mươi năm về trước.
Cho quên đi buổi chiều nơi cầu Golden Gate Bridge, sương phủ mây mù, nhình qua thành phố Okla City trắng toát, leo dọc Lombarde nhìn kính chiếu hậu trong xe chỉ thấy trời xanh mây trắng ( vì con dốc có độ nghiêng 30 độ ), đổ dọc xuống phố tàu San Francisco, nhìn những cô bé Chinese co ro trong áo ấm, vì thành phố này ở trên cao và ngay cửa biển nên mùa hè nơi đây khá lạnh
Cho quên đi tháp Eiffel và thành phố Paris với những con đường ngoằn ngoèo, chật hẹp, lần đầu tiên bước chân tới đây, nhưng cảm thấy thân thuộc vì cứ ngỡ như mình đang đứng trên con đường Tú Xương, Trương Công Định, với những căn vila và tường rào với dây leo
Cho quên đi những buổi bình minh mặt trời mọc rực rỡ trên biễn vàng, hay những buổi chiều tà mặt trời lặng đỏ ói nơi chân trời của biển Florida. Nơi đây hai nhóc Duy Diễm vui chơi thỏa thích với những con sóng lăng tăng, trong làn nước ấm. Thành phố gần giống như Nha trang với những căn nhà có cây me cây phượng, cây trúc, cây na, nhưng tiếc thay biển nơi đây không có những con dã tràng xe cát, không có những hàng quà rong của Đà nẵng, Phan thiết...
Buồn tình quá, làm việc dùm tên bạn xong, ba ngày nay ra cửa hàng mua một cái antenne 36 và đầu máy, về mày mò lấp ráp, bắt được đài VTV4, nghe tiếng líu lo dịu dàng của cô bé xướng ngôn viên bắc kỳ, thấy hình ảnh phố phường quen thuộc mà cứ ngỡ như mình đang đứng dưới tàn phượng vĩ nơi hồ Hoàn kiếm, với chùa một cột và cầu Thê húc
Cũng đở tủi cho kiếp nghèo, mùa hè ở lại Montreal nghe tiếng ve sầu, nhưng không có " những chiếc xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu " như trong bài Phượng hồng với giọng hát Vũ Khanh
Tuần tới ở nhà, thấy mình thất nghiệp, bà vợ " hiền " giao cho một sứ mệnh : sơn lại phòng khách và gắn màn cửa, vì từ ngày dọn về nhà mới đến bây giờ đã hơn một năm, nhưng cái phòng khách vẫn vậy, y chang như ngày người chủ củ dọn đi. Thiệt là khổ, cái salon cũng đang sạch sẽ khang trang, để nguyên như vậy có chết thằng tây nào đâu ?
Vậy là tiêu phéng mất hai tuần lễ nghỉ hè, tuần cuối cùng còn lại thì chỉ nghĩ tới cũng đủ dã người vì " bả " cũng nghỉ hè, tưởng tượng tới cảnh 7/7, 24h/24 trong bốn bức tường với hiền thê, thì chẳng thà chui vô hãng cắm cổ ngồi may tám tiếng không ngẩn đầu nhình mây xanh bay qua cửa sổ. Bởi vậy Hùng ròm nhà ta bèn nhảy vô mạng, tìm tòi web site travelocity.com, mướn một chiếc minivan với bảy ngày khách sạn và camping nơi đất mỹ. Sáng sớm ngày 21/7 rời Montreal, lái 12 tiếng với một tên bạn làm tài xế phụ, đi xuống phía nam, tới bãi biển Virginia chơi sóng với hai đứa con trong làn nước khá ấm, hay ngồi nhìn hàng không mẫu hạm mỹ từ ngoài khơi quay về cảng dưới ánh nắng chiều tà. Chợt nghĩ, biết đâu bạn Dũng Tiến đã từng lơn tơn bước trên chính chiếc hàng không mẫu hạm này vào những ngày cuối tháng tháng tư năm 75
Đó bà tổng thấy không, mang tiếng là nghỉ hè, muốn viết nhiều bài cho trang blog để một mùa hè nào đó về thăm lại sài gòn, có lẽ cũng có được vài ly bia của Quang Trung - Sáu già, hay vài ly nước mía của Bích Diêu - Thùy Dương, kể như là nhuận bút cho một cây bút không chuyên, nhưng " lực bất tòng tâm ", hu, hu, hu !!!