....................
Ngọc Thanh : Tao nói thiệt, thấy mầy ốm không đẹp như xưa Loan à
Anh Loan : ừ, tao cũng ăn nhiều nhưng không mập được
NT : hồi đó mầy beo béo vậy mà dễ thương
AL : Bây giờ ốm thương không dễ hả ? NT : nhứt là mầy mặc cái áo bà ba màu hồng và cái quần tây màu nâu
NT : tao còn nhớ như in hình ảnh mầy mặc áo bà ba với quần tây đứng trên bảng, ban đầu tao không để ý nhưng Ngọc Nga nói với tao " mày coi con Loan kìa, nó điên không, mặc áo bà ba mà với quần tây ", coi mầy " tửng tửng " vậy mà có duyên lạ đó Loan
NT : sau đó tao hỏi sao ăn mặc kỳ vậy ?
AL : rồi tao nói sao ?
NT : mầy nói quần áo dơ hết, giặt chưa kịp, sáng nay móc từ thau đồ ra cái nào cũng thúi hết nên phải mặc đở
NT : nếu con người chế ra được cái máy chụp lại được những hình ảnh ghi trong đầu thì tao sẽ xin chụp lại hình ảnh này đầu tiên hết
AL : hay là nếu có ai minh họa được hình của tụi mình lúc đó thì cũng được
AL : tao nhớ còn đội cái nón lá nữa chứ, rồi vào lớp thì để dưới bàn của thầy
NT : mầy hỏi anh Long thử coi nếu hồi đó thấy mầy như vậy ảnh có yêu mầy được không
AL : lúc ổng gặp tao thì chẳng khác gì mấy, ổng nói là tại thấy tao đặc biệt hơn những người con gái khác, ngang, cứng đầu và bất cần đời
AL : nếu bây giờ mà thấy lại cái hình đó chắc tụi mình cười chết luôn
AL : mầy nghĩ là mình sẽ tìm ai đó vẽ lại những hình ảnh đặc biệt nhớ đời của từng đứa không ?
NT : không biết, còn tụi mầy có nhớ tới tao không ?
AL : tao thì chỉ nhớ một điều mầy không phá bằng tụi tao nhưng nếu để đối đáp thì trong đám chỉ có mầy đủ " chua " đứng ra nói chuyện
NT : tụi mầy đem tao ra đở đạn thì có
AL : hahaha
AL : tao nhớ nhà mầy có cây mận xanh, ít trái lắm mà không có hột, vậy mà lần nào tới học nhóm tao cũng leo lên hái vài trái mang về
AL : nhớ chứ
NT : mầy nhớ lần đi lao động bên Thanh đa, tụi mình về chặt mía, khúc dưới thì ăn khúc ngọn thì đem đi trồng
NT : trước sân có cây xoài tượng và miếng vườn mà ba tao hay trồng mía đó
NT : lúc tao về năm 97 má tao đã bán cái nhà có cái sân rộng mà tụi mình ngồi ăn gà cà ry đó mầy nhớ không
AL : à, mấy cây so đũa dọc theo hai bên đường từ cổng rào vào nữa
AL : tao chỉ nhớ nhà mầy chổ nào có cây gì thôi
NT : vậy mầy là con bạn tốt, ăn cây nào nhớ cây đó
AL : tao chưa được ăn bông so đũa nha mậy
AL : chính vì không được ăn nên mới nhớ nó ở chổ nào....
.......
Đó là câu chuyện nhớ lang mang của Anh Loan và tôi trong một lúc thả ký ức quay về kỷ niệm.
Thế không biết các bạn có đôi lần nhớ về thời đó như chúng tôi không nhỉ ? Các bạn có nhớ một lần vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của tôi, các bạn đã đến thăm tôi ? Tôi còn nhớ ngày hôm đó trải qua cũng như bao ngày khác, không có gì đặc biệt hơn, chín giờ tối tôi giăng mùng định đi ngủ thì nghe có tiếng gọi ngoài cổng rào. Tôi ra mở cửa thì thấy có vài người bạn, họ đã không quên ngày sinh nhật của tôi, họ mang cho tôi vài món quà thật đơn giản nhưng với tôi lúc đó thật quý báu : một con chó nhồi bông ( mình tuổi ột mà tặng con chó, chắc tính chanh chua gì đây ), một hộp đựng viết bằng gỗ có khắc hàng chữ " mừng sinh nhật " và một cây viết máy. Tôi đã không mang giữ được những kỷ vật đó khi tôi rời bỏ quê hương, nhưng có lẽ đó là những món quà mà tôi không bao giờ tìm thấy lại được ý nghĩa trong bao nhiêu món quà mà tôi nhận được về sau này. Vì đó là những món quà ghi mãi trong trí nhớ của tôi, của những người bạn đã mang đến cho tôi trong một buổi tối muộn màng, khi tôi đã tưởng không còn ai nhớ đến mình.
Những người bạn đã đến thăm tôi buổi tối hôm đó, các bạn còn nhớ không ?
Ngọc Thanh