Trong tiết học lịch sử, thầy hỏi cả lớp :
- Các em có biết ai là người Việt Nam đầu tiên bay lên vũ trụ không ?
Tí nhanh nhẹn đáp :
- Chú Cuội ạ !
Trên đây chỉ là một câu chuyện vui mà người ta nhắc đến chú Cuội thôi. Nhưng ngoài ra chú Cuội còn được nhắc đến trong nhiều câu chuyện huyền thoại của dân gian, thí dụ như trong mùa trung thu hễ nói đến chị Hằng thì thường đi kèm với chú Cuội vì tục truyền chú Cuội yêu chị Hằng nên mới ngồi gốc đa mà mong ngày gặp chị Hằng như trong bài hát
" thằng Cuội yêu chị Hằng Nga,
rời chốn quê nhà lên viếng mặt trăng,
ố tang tình tang, ố tang tình tình ...."
Mà đặc biệt nhất khi người ta nhắc đến chú Cuội là nhắc đến cái tính hay nói láo của Cuội " láo như Cuội " hay " hứa như Cuội ". Không biết ngày xưa Cuội có tài nói láo như thế nào mà bây giờ hễ ai hay nói láo hoặc hứa ẩu thì người ta gán cho cái biệt danh " Cuội "
Sở dĩ tôi nói về chú Cuội vì tôi nhớ đến chuyện của tôi sau đây. Số là ở đây, tùy theo những lần thời gian cho phép, thỉnh thoảng tôi tham gia với vài hội đoàn từ thiện đi viếng người bệnh ở nhà thương, đó là những người không có gia đình thăm nom, hay đến thăm người già sống một mình hoặc mang ít đồ dùng cần thiết đến tặng cho những gia đình con đông gặp khó khăn. Công việc không đòi hỏi phải tốn kém gì, chỉ bỏ ít thời giờ đem sự hiện diện của mình đến với những người cô đơn thế thôi. Những lần như vậy người được đến thăm mừng rở còn hơn con nít được quà, họ nói líu lo như chưa từng được nói, đôi khi họ kể về những hình ảnh của gia đình của họ hàng giờ không chán, mình chỉ chịu khó kiên nhẫn nghe họ nói là họ mãn nguyện lắm rồi.
Và thỉnh thoảng trong câu chuyện với những người quen tôi mang việc làm của mình ra kể, trong số đó có một người có vẻ rất chăm chú nghe những việc tôi làm, họ đặt những câu hỏi để biết thêm chi tiết, rồi cuối cùng bảo tôi rằng khi nào có dịp thì cho họ tháp tùng với. Sau đó ít lâu tôi có gọi cho họ biết rằng chủ nhật này có dịp để cùng đi thăm một người bệnh ở cách đó hai cây số. Tôi được trả lời rằng hôm đó họ mắc công việc nhà không đi được, thôi đành chờ dịp sau vậy. Một lần khác tôi đề nghị đến thăm một gia đình đang gặp khó khăn thì lại được từ chối khéo rằng họ đang rất bận rộn vì phải lo cho thằng con vào đại học. Sau lần đó thì tôi không còn nhắc nhở gì đến công việc từ thiện với người đó nữa. Một thời gian sau trong một buổi gặp gỡ, người đó hỏi tôi có còn tham gia với các hội đoàn từ thiện nữa không. Tôi trả lời vẫn thỉnh thoảng, họ lại bảo tôi " khi nào đi thì cho tôi tháp tùng với ". Tôi ra vẻ ngây ngô trố mắt hỏi " thế con trai của anh đã có vợ con rồi à, cháu nội của anh được bao lớn rồi, đã chạy nhảy chưa ? ". Họ ngạc nhiên lắm " cháu còn đang học năm thứ hai đại học mà chị, đã có vợ đâu mà tôi có cháu nội ". Lúc bấy giờ tôi mới cười thật tươi mà bảo " vậy mà tưởng anh cưới vợ cho con mà không mời tôi đi ăn đám cưới chứ. Với lại thấy anh nhắc lại chuyện tham gia hội đoàn từ thiện tôi tưởng là anh đã lo được cho con cái có vợ có chồng cả rồi nên mới rãnh rỗi mà nói đến chuyện làm phước đó chứ".
Tôi không biết lần đó vì rượu hay vì câu nói của tôi mà mặt ông ta đỏ bừng. Về nhà nghĩ lại thì thấy mình cũng hơi quá đáng, trước mặt nhiều người mà không nễ nang ai cả. Nhưng nghĩ cho cùng thì ngày xưa trong dân gian chỉ có MỘT chú Cuội, còn bây giờ sao mà nhiều Cuội thế !