Overblog
Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
4 septembre 2006 1 04 /09 /septembre /2006 08:01

 

" Hằng năm, cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không những đám mây bàng bạc. Mẹ tôi lại âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đến trường ...".

( Trần Trọng Kim - Quốc văn giáo khoa thư - lớp đồng ấu )

Ai trong chúng ta đã có một thời làm học trò mà không biết đến đoạn văn nầy ? Đa số trong chúng ta không có cái diễm phúc như Bích Diêu là sau bao năm đã xa trường xa lớp mà hàng năm, cùng ngày nầy được đứng trong sân trường để nghe tiếng trống nhập học. Nhưng chắc chúng ta không khỏi háo hức mỗi khi thấy con cái chúng ta sửa soạn cắp sách đến trường. Tôi là một trong những bậc cha mẹ ấy

 

 

 

 

Từ nhiều ngày trước ngày khai giảng, tôi đã sắp đặt công việc để hôm đó có thể dẫn con đến trường, nếu chúng còn học lớp nhỏ, hoặc nhắc nhở chúng soạn tập, đừng quên thẻ xe bus, nếu chúng đã lớn tự đi học một mình. Tôi cũng thức sớm hơn thường lệ một chút để thấy con cái mặc chiếc áo mới, mang đôi giầy mới, đeo cặp sách mới, ăn bữa điểm tâm vội vã cho kịp giờ đi học. Những người đi làm công sở thì đếm ngày tháng bằng thứ hai đầu tuần và chủ nhật cuối tuần. Còn những bậc cha mẹ có con còn đi học như tôi thì đếm ngày tháng bằng năm học của con cái. Một năm bắt đầu bằng ngày nhập học, ngày nghỉ ngơi vào dịp nghỉ Noel, nghỉ mùa đông, nghỉ mùa xuân...và kết thúc bằng ngày nghỉ hè của học trò. 

 

 

Ở đâu cũng vậy, ở thời điểm nào cũng vậy, ngày nhập học được đám học trò chuẩn bị kỹ càng nhất. Rồi khi vào đến trường, đây đó vài học trò quen thuộc thì tìm gặp lại bạn bè năm trước để tụm năm tụm bảy. Đây đó vài khuôn mặt mới còn bỡ ngỡ không biết đứng ở góc nào cho không bị để ý. Trên gương mặt ai cũng lộ vẽ hớn hở tươi cười. Trừ vài em nhỏ lần đầu vào lớp vườn trẻ thì níu lấy chặt cha mẹ, và năm nào cũng có vài màn khóc lóc thảm thiết. Tôi không còn nhớ cảm tưởng của mình lần đầu tiên đi học ra sao, nhưng tôi biết rất rỏ cảm tưởng lần đầu tiên tôi dẫn con tôi đi học. Thằng nhỏ thì tỉnh bơ còn tôi thì như thắt ruột lại ! Chẳng qua là vì đây là lần đầu tiên mình giao con mình cho người khác trông coi dạy dỗ. Tôi đã đứng thật lâu ở ngoài cửa sổ, lắng nghe xem có tiếng đứa trẻ nào khóc không, và có phải là con mình không ? Buổi trưa chưa tới giờ tan học là tôi đã đợi sẳn từ hơn nửa tiếng trước. Tóm lại là tôi sợ xa cách con cái hơn là chúng sợ bị cha mẹ bỏ một mình.

 

 

         

Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu

          Nhảy bằng chân chim trên dòng suối cạn

          Ấy là em trên đi buổi sáng

          Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn

          Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng

          Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi

          Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền cháy vội

          Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên

          Giữ những cung đàn tiêng guốc khua vang

          Hẹn đám xanh trên tay anh tuổi trẻ....

                                        ( Buổi sáng học trò - Nguyên Sa )

 

 

  

         

           Giờ nao nức của một thời trẻ dại !

          Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương !

          Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường

          Rương nho nhỏ với linh hồn bằng ngọc

          Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học

          Buổi chiều đầu họ tìm bạn kết duyên ;

          Trong sân trường tưởng dạo giữa đào viên ;

          Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ

          Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ ;

          Tim run run trăm tình cảm rụt rè ;

          Tuổi mười lăm gắp sách lại đứng nghe

          Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp

          Tựu trường đó : lòng tôi vừa bắt gặp

          Nổi xôn xao thầm lặng ở trong rương

          Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường

          Mắt tin cậy và tóc vừa đường rẻ

          Người bạn nhỏ ! Cho lòng tôi theo ghé !

          Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn

          Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn

          Tủ mới đánh, và lòng trai thơm ngát

                                                                                      ( Tựu trường - Huy Cận )

Rồi ngày chúng mang sách từ trường về, tôi sung sướng được bao tập sách của con như những ngày mình còn đi học. Đề tên, lớp học, tên thầy cô giáo, môn học vào trang đầu của mỗi quyển vở với bao tâm tình như đứa học trò nhỏ. Mỗi năm vào đầu niên học đều như vậy cho đến một ngày nào đó chúng tự làm một mình thì tôi cảm thấy mình thật xa rồi với tuổi cắp sách của thưở nào

 

 

 

 

 

 

Partager cet article
Repost0
2 septembre 2006 6 02 /09 /septembre /2006 23:31

Montreal, ngày 1 tháng 9 2006

Các Bạn ơi ,

Các bạn có nhớ đúng 30 năm về trước , hôm nay là ngày tựu trường của niên học cuối của cuộc đời học sinh chúng ta không ? Các bạn có nhớ sự kiện gì dặc biệt của ngày đó hay không ? Năm đó trường Phước An giải thể cấp 3 , Và với tấm lòng rộng mở , chúng ta đã đón nhận những người bạn mới ... Các bạn nam thì hí ha hí hửng , bởi vì trường Phước An có cô bé mắt bồ câu Thu Hà nổi tiếng là xinh ( sau này học lớp 10B1 , chung với Kim Thư-

em của Trương Bảo ) , còn các bạn nữ thì nói chung hơi có tư tưởng kỳ thị với dân phố chợ " Thị Nghè " .... Có lẻ biết trước điều đó , nên phe Phước An cho nguyên một chiếc xe hủ lô dẩn đường khi bước chân qua cổng sắt của trường Nguyễn Duy Khang ( nhưng trời bất dung gian, lại gặp phải " trái chanh thiệt chua " ) , thưa các bạn , chiếc xe hủ lô đó chính là bạn Trần Anh Tuấn ; phe Nguyễn Duy Khang thì muốn bắt chước tích xưa , nên cử một người nhỏ bé thôi , nhưng cực kỳ thông minh , là bạn Lê Quang Trung , để ra đón tiếp những kẻ di dân

Thời gian dần trôi , các bạn nam cùng chơi thể thao nên rất mau thân nhau , đội bóng rổ có đủ hai phe : anh em Tính Trung – Giang lùn ( PA ) , Bảo – Sáu già - Trung Tạ ( NDK ) kéo nhau đi chiến đấu với tụi Thánh Mẫu , Nguyễn Bá Tòng Gia Dịnh v.v. chiến thắng oanh liệt ...

Nhưng bên con gái thì có hai phe rỏ rệt ( Thanh, Loan, Dương, Nga và Thu, Phượng, Linh, Loan ) , và dĩ nhiên cũng có phe phái trung dung ( Diêu, Tuyết Thanh, Kim Cúc ) ...Bởi vậy , khi đi tham quan nhà máy thì có đủ cả lớp , chứ còn học nhóm , hay tụ tập ăn uống , thì phe nào chơi theo phe đó ...

...hihihi...đúng là con nít ...

Năm đó , cô giáo môn hóa Kiêm Quyên , là giáo viên chủ nhiệm , đã tổ chức cho đi tham quan một số nhà máy ( mà madame Tổng biên tập đã quên thì thật là...dở eṭ..hihi..) , đó là nhà máy dêṭ Viêṭ Thắng ( Sicovina ) , mà chính ba của bà Tổng lúc đó đang là tài xế xe đưa rước công nhân , và cô Kiêm Quyên đã xin được ban giám đốc nhà máy cho học sinh đi quá giang , nhớ không ? Hôm đó , môṭ lũ nhóc được dẫn đi khắp mọi ngóc ngách của nhà máy , để hiêủ rỏ quy trình dêṭ vải , từ A tới Z ...Nhà maý thứ hai mà cô Quyên đã dẩn chúng ta đi là nhà máy rượu Bình Tây , ở bên bến Bình Đông quận 8 ( thời đó chỉ sản xuất lai rai vài chai rượu cam , rượu Hương Lúa , để bán cho công nhân dịp Tết )

Cạnh đó cô Quyên còn tổ chức những buổi đi lao động thâṭ sự , như là những người công nhân , không biết các bạn đi đâu , chứ H. Ròm và Tạ Nguyên Trung thì đi làm thợ cho nhà máy bê tông Biên Hòa , mãi đến bây gìõ đã 30 năm , nhưng H vẩn nhớ đến Trung Tạ và bửa ăn cơm tập thể đầu tiên hôm đó...

Nói đến chuyện ăn uống , H. nhắc lại dùm cho bà Tổng về thực đơn hôm chúng ta đi cắm trại ở Suối Lồ Ồ ( chứ không phải là Suối Tiên ở Thủ Đức , gần trường đại học Sư Phạm Kỹ Thuật của Ngọc Thanh ) . Hôm đó chúng ta ăn 3 món :

          -Ruốc ( 1 loại tép cực kỳ nhỏ bé ) xào tóp mở _ thay vì tôm xào thịt ba chỉ

          -Rau muống xào tóp mở ( lại tóp mở ) _ thay vì xào với thiṭ bò

          -Rau muống + cà chua + me và vài con cá lòng tong khô _ thay cho canh chua cá...bông lau

Trời ơi , bữa cơm lúc đất nước còn nhiều khó khăn hôm đó sao mà thảm làm sao ; Nhưng thâṭ lòng mà nói , hôm đó H. Ròm và tất cả các bạn nam thấy ngon làm sao , bảo đảm cả cuộc đời này , dù ăn sơn hào hải vị gì chăng nữa , cũng không ngon bằng bữa cơm hôm ấy ...đúng không các bạn , vì chúng ta được chính các tiểu thư ( mà H. sure rằng co’ nhiều người để ý lẩn nhau - ai đâu thử kể ra vài tên coi ? ) nấu cho ăn tươm tất ...Nhưng món ăn đặc biêṭ hơn cả , mà chắc chắn là tất cả các bạn chỉ được ăn duy nhất một lần trong đời , mà hôm nay H. đăṭ cho nó môṭ cái tên là : " chè Mưa " ... Chiều hôm đó , trời có vẻ muốn mưa lớn , mà vâṭ liệu để nấu nồi chè thì còn nguyên , không lẽ chở về cho tốn công sức , anh em quyết định nấu luôn , khổ nổi , vừa nhúm lữa để nấu nước thì trời mưa aò aṭ , H. Ròm và Trương Bảo phải đứng giăng tấm baṭ nylon cho Ngọc Thanh và Anh Loan nấu chè ...trời thì mưa lớn , làm sao mà vắt nước cốt dừa , làm sao mà vo nếp cho sạch , nói chi đến chuyện cắt củ khoai môn ra từng miếng vuông vức , thế là môṭ bạn đã đè những củ khoai môn ra mà băm , xong rồi bỏ vào nồi chung với nếp , đường , lá dứa , và cả gói cơm dừa ( khỏi cần vắt viết gì cả ) , tất cả những nguyên vâṭ liệu đó đã được nung trên bếp lữa một hồi để trở thành môṭ nồi...cháo sền sêṭ , được gọi là ... chè khoai môn . Trời đất qủy thần ơi , cái nồi Cháo ( h. ) Khoai Môn đó sao mà ngon dễ sợ luôn , các bạn có nhớ sự thâṭ đúng như dzậy phải không ? Môṭ phần vì trời mưa lớn nên ít nhiều cũng bị ướt và lạnh , môṭ phần vì nồi cháo ( h. ) đó thơm phức mùi nếp, mùi đường , mùi dừa , mùi khoai môn, và cả mùi g̀ừng nữa ( đây là ý kiến của bạn Sáu gìa , nên ai đó đã băm gừng bỏ vô )

Sau khi no say , như các bạn đã đọc bài của Ngọc Thanh , thì đã biết chúng ta ra về như thế nào , H. chỉ nhớ thêm 1 chi tiết là những bạn khoẻ mạnh như Trương Bảo , Trí , Quát thì đứng ở dưới thảy xe đạp lên cho các bạn khác chụp , và trong lúc đang làm như thế thì xe lửa bắt đầu lăn bánh , chết cha rồi ..hichic..Thế là sau đó H. Ròm , Cường , Bảo , Sáu và hình như Toàn nữa , đạp xe về . Ơn trời , lúc này đã tạnh mưa , nhưng các bạn biết không , đường xa lộ Biên Hòa về SàiGòn nhiêù nơi không có đèn đường , nên tối thui bà thùi , chỉ thấy được mờ mờ nhờ có nhà dân hai bên đường thôi !!!

Thôi , tối nay hoàn thành nghĩa vụ với bà Tổng rồì , bây gìờ phải đi ăn cơm tối ( đúng là cơm tối , vì đã 11 gìờ , chiều nay là thứ sáu , mà ngày mai không phải đi cày overtime )

Hy vọng là ký ức của H. Ròm đã giúp được bạn đi cắm trại ở Suối Lồ Ồ với các bạn cũ và không cần...mua vé xe lữa ...hehehe... Thân áí

 

 

 

 

 

 

Partager cet article
Repost0
2 septembre 2006 6 02 /09 /septembre /2006 09:28

Sau nhiều bài viết, ắt hẳn các bạn cũng phải công nhận là tôi có trí nhớ dai như con voi, hơn hẳn nhiều người ( mũi đang phồng to ). Nhưng kỷ niệm của cả một thời làm học trò, với bao là bạn thân như các bạn của chúng ta mà chỉ có mình tôi hay Anh Loan, hay thỉnh thoảng Bích Diêu, Thùy Dương...nhắc lại thì sẽ còn thiếu nhiều lắm. Thêm nữa, sẽ có những kỷ niệm mà các bạn đã sống qua mà tôi không được tham dự thì làm sao tôi dựa vào " trí nhớ " của mình để mà kể lại ?

Chẳng hạn như những ngày lao động ở Bưng Sáu Xã, tôi chắc chắn là các bạn có rất nhiều kỷ niệm vui để kể cho chúng tôi, những người bạn lúc ấy chưa là thành viên của 12C2 như Tuấn, Huỳnh Thu, An, Lâm, Loan...và tôi nữa, người đã không có may mắn cùng chia xẽ vui buồn với các bạn trong những ngày ấy.

Kể lại kỷ niệm ở Bưng Sáu Xã cũng là một cách để tưởng nhớ đến hai người bạn xấu số của chúng ta, Minh Đức và Kim Yến. Hãy kể cho chúng tôi sự ra đời của mười hai anh em " Giang hồ thập nhị đại nhất phá ". Lão đại ( Lai Ngọc Hải ) đâu ? tại sao lại để anh em phân tán thế nầy ?

 

 Lão ngũ ( Trương Bảo ), Lão Lục ( Trung Tín ), Lão Cửu ( Tiêu Phước Trung ), Lão Thập ( Tiêu Phước Tính ) đâu hết rồi ? Kể cho chúng tôi nghe về người anh em Lão Tam ( Triệu Kim Giang ) của chúng ta đi chứ.

Ngoài mười hai anh em đó còn có nhiều bạn khác đã có mặt trong những ngày ở Bưng Sáu Xã, Quang Trung, Đình Sáu, Tống Hùng, Minh Trí, Trung Kiên... đâu hết rồi ? Các bạn đừng nói là chỉ có bọn con gái tụi tôi mới tình cảm. Con trai cũng biết nhớ về kỷ niệm vậy, bằng chứng là Long đã giữ những tấm hình củ của bạn bè trong hơn ba mươi năm nay.

Con gái chúng tôi đã kể cho các bạn nghe những ngày ăn hàng rong trước cổng trường ( xem bài " Giờ tan học ", " Vài món ăn chua " ), những lần ăn vụng trong lớp ( đọc " Bích Diêu " ), những ngày hè cắm trại ở suối Lồ Ồ ( đọc " Buổi cắm trại cuối năm mười một " )...Còn các bạn trai, các bạn thế nào cũng có những lần tụ tập nhau lại để ...nói xấu con gái, để ngồi quán cà phê ngắm người đẹp. Đã có lần các bạn cua đào cho mình, hay cua dùm cho các anh học lớp lớn hơn, như Sáu chẳng hạn ( kỳ nầy tui về tới bển thì cậu coi chừng tui đó ). Đã có lần các bạn viết thư chuyền cho nhau trong lớp, đã trốn học vì lý do nầy hay lý do khác...Có biết bao là kỷ niệm của các bạn trai mà chúng tôi không thể nào đứng vào chổ của các bạn để kể thay được.

Trong các cuộc họp mặt Hạnh thường làm MC, có nghĩa là tài ăn nói khá lưu loát, vậy thì cũng có thể thâu tiếng nói vào dĩa gởi qua cho tụi tui viết ra thành bài báo được vậy. Còn Kiên nữa, đừng nhìn tụi tui mà không nói nên lời như thế, Kiên có nhớ là Kiên đã có tài viết lưu bút rất hay không ? Mà thời đó đã khiến Anh Tuấn ganh tị bảo rằng Kiên đã copy trong sách nào đó. Nếu Kiên quên thì tôi sẽ scan bài viết của Kiên cho thấy

 

 

Gà mên, tớ biết rằng " gởi thơ cho Gà mên mà chờ hắn trả lời thì cũng như ném cục đá xuống hồ và đứng đó chờ cục đá dội ngược lên ", nhưng bao nhiêu năm học chung với nhau chẳng lẽ cậu không gởi được một lời khen tặng bạn bè đã bỏ công ra làm trang blog nầy sao ? Gà mên định trả thù tui đó hả ?

Từng ấy người mà không ai có khả năng gởi cho chúng tôi mỗi tuần vài lời khích lệ hay sao ?

Rồi Dũng Tiến nữa, tuy bạn không chia xẽ với chúng tôi những ngày học sau 75, nhưng trước đó ? và cả sau đó, những ngày đầu xa trường xa bạn bè nơi xứ lạ quê người, bạn có nhớ về bạn bè không ?

Và có những điều mà chúng tôi đã thiếu sót không nhắc trên trang báo nầy đó là các thầy cô của chúng ta. Tiện đây tôi cũng xin cám ơn Hùng ròm là người đầu tiên gởi bài nhắc nhở đến thầy cô củ ( mặc dù sửa lỗi chính tả của hắn muốn gẫy tay ). Chắc chắn sẽ còn nhiều điều chúng tôi chưa hay quên không đề cập tới.

Ngoài ra các bạn nữ khác cũng đã một thời làm học trò như bao người, đâu chỉ riêng có Anh Loan, Thùy Dương, Bích Diêu hay Ngọc Thanh mới có chuyện vui buồn kể lại đâu. Ngọc Nga chẳng hạn, con bạn nối khố với Anh Loan, con bạn thân của Ngọc Thanh đâu rồi ? Tao biết mầy vẫn thường xuyên theo dõi trang blog nhưng cái " cục lười " trên lưng nặng quá nên chẳng bao giờ mầy viết cho tụi tao cả. Một cái mail, vài dòng ngắn ngủi cũng đủ làm cho tụi tao mừng rồi.

Những hình ảnh củ nầy không gợi đến các bạn những kỷ niệm gì đáng nói hay sao ?

Rồi Bùi Kim Thành, người bạn có cái tên " con trai " như tôi đâu rồi ? Tôi chỉ được nhìn thấy hình ảnh của bạn một lần kỳ các bạn họp lớp rồi sau đó không thấy lại nữa. Thành là một trong những bạn đã học chung với tôi từ năm lớp sáu, chúng ta đã có biết bao kỷ niệm chung với nhau

 

Rồi Huỳnh Thu nữa, bạn đừng nói là chỉ biết ở nhà nấu cơm cho chồng con, không biết viết gì. Tôi là người rất dở việc bếp núc, nhưng cũng có thể cho chồng con " ăn uống qua loa " để còn thư từ cho bạn bè được vậy. Tôi nhớ hồi còn đi học Thu và Diêu hay nói chuyện với nhau bằng " tiếng mật mã " chỉ có hai người hiểu nhau. Vậy thì bây giờ Thu có thể kể cho chúng tôi nghe nói như thế nào đi. Và các bạn khác, cựu học sinh của trường Phước An, Loan-Lan Hương-Phượng... ( các bạn có biết là tôi cũng là cựu học sinh của Phước An hồi học mẫu giáo lận không ), không hẳn gì chúng ta chỉ kể kỷ niệm của Nguyễn Duy Khang và Thạnh Mỹ Tây, chắc chắn các bạn cũng có những kỷ niệm học trò dù ở bất cứ dưới mái trường nào. Và sau khi ra trường, những bận rộn với cuộc sống, gia đình...cho đến bây giờ, sẽ có nhiều điều để nói. " Dĩ vãng đã qua, tương lai thì xa vời, chỉ có hiện tại là đáng kể " câu nói của ai đó, nhưng chúng ta có thể áp dụng được.

Xin các bạn đừng ngần ngại mà gởi thư cho chúng tôi qua địa chỉ của Anh Loan, Bích Diêu, Thùy Dương hay bất cứ người bạn nào mà bạn liên lạc được. Hoặc viết thẳng vào phần " commentaire " của trang blog nầy. Mọi ý kiến , lời viết , tâm tình...của các bạn đều được quan tâm đến. Để viết vào đây thì các bạn theo các bước sau đây :

- bấm chuột vào " Ajouter un commentaire " ở góc phải của cuối mỗi bài viết

- các bạn sẽ có một trang commentaire, điền tên người viết vô khung " votre nom "

- viết vào khung trắng " Entrez ici votre commentaire "

- copy lại ba chữ và số ở cuối trang viết " recopiez l'image ici " theo mũi tên

- bấm vào " Publier " để gởi đi

 

Rất mong nhận được nhiều tin của các bạn

Partager cet article
Repost0
2 septembre 2006 6 02 /09 /septembre /2006 09:01

Xin mời các bạn vào phần " Commentaire " dưới bài đọc " Chuyện thơ văn " để đọc bài sưu tầm của Bích Diêu ( chắc là trên báo Tuổi trẻ ). Vì sợ kỹ thuật in bản của bổn báo còn thô sơ, nếu copy vào trang báo thì sẽ không được minh họa linh động như Bích Diêu đã khổ công, nên chúng tôi tạm để bài sưu tầm nầy y như vậy trong phần commentaire. Mong người gởi bài và các bạn thông cảm.

Ban biên tập

Partager cet article
Repost0
1 septembre 2006 5 01 /09 /septembre /2006 07:36

Lại chuyện văn thơ.

Loan đưa những bài đọc có thiệt này lên blog cho các bạn cùng đọc và cười chút chơi cho thoải mái.

Nói tới Truyện thơ văn Loan có mấy bài văn của học sinh lớp 11 trừơng trung học nói về cụ Nguyễn Du:

"Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đề lại cho chúng ta tác phẩm truyện Kiều"

"Nguyễn Du là một lão tiền bối của chúng ta , mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều thu gió lạnh , nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối chúng ta ,qua bí kíp võ công "Vương Thúy Liêu", hay còn gọi là "Đoạn Trường Tân Thanh". Bằng chứng là qua các khi thi , pho bí kíp này lại xuất hiện và làm thất điên bát đảo cả giới hậu bối chúng ta.."

 

 

 

Và một đề văn khác "Em hãy phân tích trình tự tâm trạng của nàng Kiều trong trích đọan "Những nỗi lòng tê tái"

Bài văn này của một học sinh lớp 10

"...nay Hoàng hôn đã mai lại hôn Hoàng, qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn đã hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại làm cho Kiều càng ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp muốn ngóc đầu lên cũng không nổi..."

( Trích trong báo Tuổi trẻ )

 

Đề văn là "em hãy mô tả hình dáng cô giáo của em"

"Cô giáo em thì hiền , nhưng hơi mập, tóc cô ngắn được buộc gọn ra đằng sau, khi đi tóc cô ve vẩy ngo ngoe như cái đuôi con lợn con khi em ra cho nó ăn cám.Cô có đôi chân vòng kiềng,có lần em nghe má em bảo với mẹ thằng Hà ,chân như vậy sau này cô dễ sanh con".

Đề nữa là "em hãy tả hình dáng và tính tình của một cụ già mà em rất kính yêu"

Trích đoạn " Hình dáng của bà nội em rất là thấp , được hai mét rưỡi, dáng đi chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa...tính tình cụ rất là bực bội...khi bà nói cười liền nhe mầm răng ra chỉ còn được ba bốn cái mà thôi….

...Còn mắt của bà thì tròn như hai hòn bi, mũi có hai cái lỗ, cụ già có hai cái tai, tóc của bà thì bạc phơ, cổ ngắn gọn, thân của bà hai ba thước, bà có hai cái tay, hai cái chân.....

.... Ông cụ ngoài bốn mươi tuổi. hình dạng bình thường , chiều rộng ba mươi , chiều cao một mét sáu, khi cười miệng ông móm mém như một cái hố, khuôn mặt ông bầu bĩnh, đôi mắt ông như bồ câu trắng, dáng đi của ông rất khoan thai và cái miệng của ông như trái tim rất mãnh liệt…

( Trich trong báo Tuổi Trẻ. )

Đọc xong những bài luận văn trên đây , thì mới thấy những bài viết của mình thiệt là….tệ.

 

 

 

 

 

Partager cet article
Repost0
1 septembre 2006 5 01 /09 /septembre /2006 06:13

Vẫn còn mưa…

Sáng nay đọc xong những bài thơ  Ngọc Thanh minh họa cho những tấm hình , tự nhiên Loan cũng nhớ đến những bài thơ mà Loan đã thuộc từ xa xưa lắm , từ năm lớp 10 đó bạn ạ, Loan chỉ xin bỏ vào thêm hai bài nữa thôi …Vì đã qúa lâu nên Loan đã không nhớ tên của tác giả bài thơ này.

 

 

Trời mưa không lớn lắm,

Cũng đủ ướt đôi đầu,

Cuộc tình không lớn lắm,

Cũng đủ giết đời nhau…..

 

 

 

 

 

Mai anh đi ,

Trời mưa mau.  

 Mưa thì mưa,

Anh cũng không bước vội.

Nhưng dù chậm thế nào…

Rồi cũng phải xa nhau…

 

Partager cet article
Repost0
31 août 2006 4 31 /08 /août /2006 16:01
Trời mưa ở Missouri đã gợi cho Anh Loan nhớ đến mưa sài gòn trong những ngày về thăm bạn bè. Trời mưa luôn là cảm hứng của biết bao văn thi nhạc sĩ từ xưa đến nay. Ngay cả đứa con trai của tôi lúc mới lên ba tuổi, một lần ngồi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ một hồi lâu rồi kết luận " Ạ ! Liêm biết rồi, tại ông trời cha đánh ông trời con nên " nó " khóc ! ".

Vài hình ảnh mưa Sài gòn và nguồn cảm hứng của các thi sĩ

 

 

                              Mưa giong buồn sợi xuống lơi lơi

                             Lạnh của không gian thấm xuống người

                             Rơi rớt về đây muôn hướng gió

                             Lòng sầu vạn dặm gió mưa phơi

                                                                   ( Mưa - Huy Cận )

                                                              

                                                 Chim hót trên cành

                                                 Gọi mùa thu xanh

                                                 Rưng rưng thiếu phụ

                                                 Nghe lá vàng rơi

                                                 Tưởng chân người củ

                                                 Bâng khuâng phương trời

                                                 Thương gì sợi tóc

                                                 Mà nghe lá rơi

                                                                       (  Lá thu - Phạm Thiên Thư )

 " Trời mưa, mưa rơi tí tách, mưa xuyên nón rách, mưa rơi qua mành ... "

 

                                           Đêm mưa làm nhớ không gian

                                           Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la

                                          Tai nương nước giọt mái nhà

                                          Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn...

                                                                       ( Buồn đêm mưa - Huy Cận)

                                           Một chút trời mưa trên lá cây

                                           Cho chiều xuống nhẹ bụi thôi bay...

                                                          ( Nấm hương- Từ kế Tường )

TRỜI MƯA ƯỚT ÁO

                                               Nì O tê, răng O đứng đó

                                               Lớp anh tan buổi học trưa tề

                                               Sáng vàng thu trời mưa nho nhỏ

                                               Chờ ai răng O nớ chưa về

                                               ........................

                                             Bạn bè anh về rồi O nớ

                                             Còn ai mô mà phải ngại ngùng

                                            Trời mưa lớn ôm dùm sách vở

                                            Anh căng dù hai đứa che chung

                                           O cảm ơn anh làm chi rứa

                                           Răng không về hai đứa có đôi

                                            Mà đi giữa mùa thu tiếc

                                          Trời làm mưa ướt áo O rồi

 

 

                                               Em nghe không mùa thu

                                               Dưới trăng mờ thổn thức

                                               Em nghe không rạo rực

                                               Hình ảnh kẽ chinh phu

                                              Trong lòng người cô phụ

                                              Em có nghe mùa thu

                                              Lá thu rơi xào xạc

                                             Con nai vàng ngơ ngác

                                             Đạp trên lá vàng khô

                                                                       ( Tiếng thu - Lưu Trọng Lư )

Lá lành đùm lá rách

                                    ...Trời hết mưa chưa hẳn trời đã tạnh

                                    Tôi hết buồn chưa hẳn đã quên em...

 

 

                                                 ..........................................

                                           Nhớ chớm mùa thu với xác ngâu

                                           Những ngày lụa mới tặng cho nhau

                                           Đời thơm tựa giấc mơ vừa lớn

                                           Bay đến trăm con bướm đủ màu

                                          Mai sớm trời mưa mưa rất trong

                                          Thu vàng một chiếc ghé qua lòng

                                          Thuyền ai sẽ chở về đôi mắt

                                         Cho mắt nai hiền như nước trong

                                                                    ( Ngợi ca mùa thu - Từ Kế Tường )

 

 

                                                Đêm nghe mưa nhỏ

                                                Đông mái lều thơ

                                                Dưng nhớ người xưa

                                               Áo vàng thuở nọ

                                               Người tình nho nhỏ

                                               Nhớ mãi trong tim

                                               Như chùm hạ hoa

                                              Buồn ơi đốt thuốc

                                              Lần trang sách nhòa

                                              Nầy những đóa hoa

                                              Ép từ hạ củ

                                              Tưởng em tóc rủ

                                               Trong dòng mưa sa

                                                                ( Hạ hoa - Phạm thiên Thư )

 

 

                                    Mưa xuân trên biển thuyền yên chổ

                                   Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai

                                   Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ

                                   Đảo xa thăm thẳm vệt mưa dài

                                   ..............................................

                                  Em bé thuyền ai ra giỡn nước

                                  Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm

                                  Biển bằng không có dòng xuôi ngược

                                 Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm

                                                           ( Mưa xuân trên biển - Huy Cận )

                                       Mùa mưa cho trời ướt mắt xanh

                                       Gió thổi mưa xưa hờn kinh thành

                                       Hôm nay lưu luyến về bên ấy

                                        Em lạnh lùng không khi nhớ anh

                                        .......................................

                                       Mùa mưa cho trời ướt mắt xanh

                                       Gió thổi mưa xưa hờn kinh thành

                                       Nhớ ơi trăng của mười lăm tuổi

                                       Anh của em và em của anh

                                                                ( Mưa chiều nay - Hoàng Trúc Ly )

                      

                       Tháng sáu trời mưa trời mưa không ngớt

                       Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa

                       Anh lạy trời mưa phong tõa đường về

                      Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

                        ...........................................

                     Tháng sáu trời mưa em có nghe mưa xuống

                      Trời không mưa em có lạy trời mưa ?

                     Anh vẫn xin mưa phong tỏa đường về

                     Anh vẫn cầu mưa mặc dù mây ảm đạm

                                              ( Tháng sáu trời mưa - Nguyên Sa )

 

 

 

 

 

 
Partager cet article
Repost0
31 août 2006 4 31 /08 /août /2006 14:01

Ban biên tập chúng tôi vừa nhận được bài viết của Hùng từ Canada ( Mô Phật ! tờ báo mở ra hai tháng nay Hùng mới vào đọc cách đây hai ngày ! Nếu tất cả độc giả đều như thế chắc ban biên tập chúng tôi chết đói hết rồi ). Vì tôn trọng người viết bài, chúng tôi xin đăng nguyên văn bài viết. Theo lời yêu cầu của tác giả, Chúng tôi chỉ bỏ dấu tiếng việt cho quý vị dễ đọc ( và đã sửa lỗi chính tả, thú thật là lỗi đầy rẩy như đĩa đói dưới ruộng nhà bè vậy ) 

Montreal , một ngày đầu mùa thu , 2006

Các bạn thời niên thiếu thân mến của Tôi ơi !
Các bạn khỏe không ? Các bạn đang làm gì đó ?
 Hùng ròm thì đang vừa ăn cơm vừa đọc bài của Bà Tổng, vừa nhớ về những kỷ niệm của tụi mình ngày xưa để bổ xung cho bài viết của Bà Tổng 
Hùng ròm xin mở ngoặc chú thích nơi đây : chữ Bà Tổng không phải là hình ảnh của những ông bà Tổng giám thị, là những người mà ngày xưa học sinh chúng ta, trong đó có Hùng ( và nhất là Hùng - chú thích của ban biên tập )và khá nhiều người trong các bạn, chỉ cần thoáng thấy bóng ở cuối hành lang là chỉ muốn tiểu trong q...luôn, lý do thì mỗi người mỗi hoàn cảnh!! Mà chữ " Tổng " đây có nghĩa là Tổng biên tập, người luôn hết lòng với anh em tòa soạn, và thân chủ quảng cáo. Nhưng khổ nổi cái blog của chúng ta chẳng ai dại mà nhờ đăng quảng cáo !?!? Bởi vậy đôi khi Bà Tổng dễ nổi quạu, ai mà đã hứa làm cộng tác viên mà không chịu nộp bài dám bị Bà Tổng khủng bố lắm đó nghe. Ví dụ như Hùng ròm nhà tôi, hồi đó bị cô An, giáo viên môn Việt văn, chê là văn ngu chữ dốt, nên tập tành viết thư tỏ tấm lòng, bây giờ giấy trắng mực tím rành rành ra đó, Bà Tổng đã đe dọa rằng " nếu không chịu nộp bài thì Bà Tống sẽ scan bức thư đó cho mọi người xem, để thiên hạ thấy rằng Hùng ròm quả thật là ....văn ngu chữ dốt!!??..hihi..( bổn báo chúng tôi luôn giữ uy tín " nói có sách mách có chứng " , nếu có độc giả nào gởi thư về yêu cầu đăng bức thư của Hùng thì chúng tôi sẳn sàng chiều ý độc giả )
...huhuhu... Cô An ơi là cô An ! giờ nầy cô ở đâu, cô có thấy chỉ một câu nói của cô đúng 30 năm về trước mà bây giờ làm chết ngắc một thằng học trò hiền lành nhất lớp 12C2 của cô không cô ???
Bây giờ ngồi đây, nơi xứ lạ quê người, mà nhà văn Trà Lữ gọi là " đất lạnh tình nồng ( hay là tính nóng ? vì Hùng viết không bỏ dấu nên bổn báo chúng tôi phỏng đoán vậy thôi ), em muốn viết cho các bạn nhớ về cô và một số thầy cô giáo củ thương yêu của tụi em ngày xưa, mà hôm trước, ngồi đọc hết những bài trong " Articles recents " , em chẳng thấy một bài nào viết về mấy thầy cô của em cả ? Nhưng cô đừng trách mấy người bạn của em nghe cô. Bởi vì cô biết không, chúng nó họp lớp mà lại họp ở " restaurant ", em ngồi tận bên trời tây mà còn ngữi thấy mùi thịt nướng thơm diệt cái lổ mũi, tai nghe những tiếng náo nhiệt " dzô dzô, chăm phần chăm anh em ơi ", thì hỏi cô chứ còn họp hành cái nổi gì nữa !?!?
Bởi vậy, bây giờ emm cùng với một số bạn ngồi đây bắt đầu nhắc lại cho nhau nghe về một số hình ảnh của những thầy cô ngày xưa, những người mà em sure rằng đã được tụi em yêu thương và kính trọng chỉ sau tứ thân phụ mẫu mà thôi...
Người đầu tiên mà Hùng ròm và các bạn chắc nhớ đến nhiều nhất là thầy giáo dạy Vật lý năm lớp mười hai, Huỳnh Sa. Đúng không ? Mãi đến bây giờ H. vẫn nhớ vóc dáng cao gầy, nước da hơi ngâm, ánh mắt hiền từ và giọng nói ôn tồn thiệt thà của thầy Huỳnh Sa. Không phải là vì hồi đó thầy ở ngay cạnh nhà Hùng ròm ( 027 lô 6 Thanh Đa ) mà H. được thêm một chút điểm ưu tiên, nhưng Hùng ròm vẫn nhớ mãi năm lớp 12, hết học kỳ một rồi mà trình độ của đa số các bạn còn quá kém. Thầy buồn giận và lo âu cho việc thi cử tốt nghiệp phổ thông và vào đại học sau đó, nên thầy phải lên xin phép trên ban Giám hiệu để có thể dạy kèm thêm cho một lũ nhóc học trò vào buổi chiều ( từ 1 giờ đến 3 giờ trưa ), tuần hai buổi, và dĩ nhiên là đâu có nhận được thêm đồng bạc lương hay chút thịt heo, hộp sữa bồi dưỡng dạy phụ đạo nào đâu !!!
Tuy nhiên, lục bất tòng tam ( hay là " lục bát tống tạm " ? ở đây cũng vậy vì Hùng không bỏ dấu nên chúng tôi đành đoán mò ), năm đó chỉ có le que vài đứa đậu vào đại học, như Ngọc Nga - Bùi Quốc Định - Kim Cúc vào đại học Kinh tế ; Nguyễn trọng Cường vào Bách khoa ; Lan vào đại học Cần thơ, Quát vào đại học nguyên tử Đà lạtvà thêm vài bạn khác vào những trường trung học chuyên nghiệp, còn đa số anh em phải bôn ba vào chợ đờii...hichic...
Không phải vì các thầy cô giáo bất tài mà vào những năm đó, để trúng tuyển vào đại học thì còn cần thêm một số tiêu chuẩn nào đó, chứ còn những thầy cô giáo của chúng ta có thể liệt vào hàng ngũ của những thầy cô ưu tú của thành phố. Ví dụ như thầy Sa môn lý, cô Kiêm Quyên môn hóa, thầy Bửu môn toán, cô Phương môn sinh vật, thầy Huấn môn pháp văn... và nhiều thầy cô khác nữa mà bây giờ già cả rồi nên Hùng ròm không còn nhớ tên, các bạn bổ xung vô nghe
Bây giờ H. tạm ngưng nơi đây để còn phải chạy đi đón thằng cu. Bên đây H. làm nhiều jog lắm, job chính là thợ may veston xuất khẩu ( cho tụi mỹ ở NewYork ), còn những job phụ như là thợ làm vườn, thợ sửa lặt vặt nhà cửa, tài xế taxi, huấn luyện viên pingpong, menager tại gia ( chổ nầy phải chú thích một chút, bởi vì Hùng ròm bây giờ chảnh lắm, nên đôi khi phải xài thêm từ tiếng tây tiếng u, tự xưng mình là menager, để bạn nào đọc lướt qua bài nầy sẽ tưởng lầm rằng Hùng ròm là manager, tiếng anh nghĩa là xếp trong một công ty, còn chữ " menager " có nghĩa là người ở đợ đó các bạn ơi, gì chứ ba cái trò rửa đít tắm em thì H. đã làm đến nay đủ 16 năm rồi đó các bạn ơi, bảo đãm là tràn đầy kinh nghiệm.hihi..Nhưng nãy giờ quên nói với các bạn là ngoài job chính là thợ may quần áo, những job phụ của H. chẳng mang lại được đồng lương nào cả, chẳng những thế lại còn làm cho mình đã nghèo càng nghèo thêm.hichic..
Hẹn với các bạn một dịp khác, Hùng ròm sẽ nhắc thêm với các bạn về một số thầy cô, về những kỷ niệm như đi tham quan nhà máy, đi picnic v.v.
Luôn mong các bạn và gia đình được vui vẻ, may mắn và nhiều sức khỏe..hihihi...

                                                 Tống văn Hùng

 

Partager cet article
Repost0
31 août 2006 4 31 /08 /août /2006 07:12

Nữ sinh lớp 12c2 (1976-1977)

 

Chúng tôi không biết là học chung với nhau từ lớp nào, nhưng chắc chắn là lớp 12c2 cửa chúng tôi có rất ít nữ sinh, khoảng chừng mười ba hoặc là mười lăm  gì đó(lâu quá nên tôi không nhớ rõ) và vì là ban C cho nên giờ học về môn Toán nhiều hơn, nói đúng ra thì không phải vì tôi giỏi toán hay là thích môn này lắm nhưng mà vì lười học bài cho nên vào ban này thì khỏi phải thức đêm để học , còn các bạn nữ sinh khác thì sao tôi không biết nhưng có lẽ là giỏi tóan hơn tôi , lớp chúng tôi  chỉ có chừng đó nữ sinh nhưng mà cũng chia phe chia nhóm chứ không phải chơi đâu , con gái mà đâu có ai chiụ thua ai bao giờ (bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vui) .

 

Nhóm thứ nhất gồm những nữ sinh như Huỳnh Thu , Lan Hương , Kim Phượng, Phạm thị Loan, Ánh …và vài người nữa, dễ thương , hiền và còn đẹp nữa, í quên còn điệu nữa chứ không phải thường đâu (lúc đó chắc là trong lớp cững có nhiều anh ngẩn ngơ mà không dám nói).

 

 

Nhóm thứ hai là không thuộc phe nào hết như Bích Diêu , Tuyết Thanh …cũng khá dễ thương và vui vẻ

 

 

 

 

Còn phe thứ ba là chúng tôi : Ngọc Thanh , Thùy Dương , Anh Loan, và Ngọc Nga(không hiểu tại sao Ngọc Nga lại Học lớp 12c1 nhưng cũng cùng phe với tụi tôi) .  Không nói thì các bạn cũng biết là tụi tôi thế nào rồi (qua những bài đọc trước), Anh Loan thì mập được mệnh danh là béo. Ngọc Nga thì …hơi đen ngoài ra Nga còn có cái tên rất đặc biệt mà chỉ có bọn tôi mới biết đó là Nga Mắt Bò , tôi cũng xin giải thích là tại sao Nga có tên đó, rất đơn giản là bởi vì mắt Ngọc Nga rất to , mà tôi thì không thể kêu là Nga mắt nai được vì đôi mắt đó không mơ màng tí nào cả , mà rất là…thực cho nên chỉ có mắt bò mới không ngơ ngác như nai vàng mà thôi. Còn Ngọc Thanh là Tí cô nương cũng có lý do do bởi vì Thanh chảnh nhất trong đám,( làm ơn giải nghĩa " chảnh " là gì cái đã ? " chảnh " còn có nghĩa là " hiền thục " không vậy ? - lời người biên tập ). Và cuối cùng là Thùy Dương , các bạn cũng biết rồi không được cao lắm và hay giận còn về tài làm thơ thì không có thi sĩ nào bằng. Tôi xin dẫn chứng , có một buổi tối chúng tôi đến nhà Ngọc Nga để học bài , lúc giải lao tụi tôi ra ngoài ban-con nhà Nga để hóng gió, không biết hồn thơ ở đâu bay đến làm cho Thùy Dương xuất khẩu thành thơ và ngâm nga rằng “

" buổi tối hôm nay trên trời nhiều sao qúa "

(bọn tụi tôi cùng ngó lên trời) Dưong lại nói tiếp :

" Sao nhiều như ghẻ…”

thật là hồn thơ lai láng phải không các bạn , nghe xong chúng tôi không còn tâm trí nào mà học nữa và thế là bao nhiêu văn chưong học của thầy cô được đem ra đốt sạch bởi vì không còn bài thơ nào mà hay như dậy …tôi viết ra như vậy là các bạn đủ thấy phe của chúng tôi như thế nào rồi chứ

 

Đây " Nhất mập, Nhì lùn, Tam chảnh, Tứ đen "

Nhất mập, nhì lùn, tam chảnh ,tứ đen ,cho nên phe chúng tôi kỵ phe của Huỳnh Thu lắm , trái ngược nhau hòan tòan. Bên thì quy tụ toàn giai nhân , còn một bên thì tòan là …(người đẹp thì gọi là gìai nhân , còn người không đẹp thì tôi không biết gọi là gì , mong các bạn thông cảm..) không đến nỗi có chiến tranh, nhưng mà tựi tôi ít khi nói chuyện với nhau lắm. ( thì tạm gọi là bất ( giai ) nhân - lời người biên tập )

...Còn tiếp , mời các bạn đón đọc ngày mai...(ai có ý kiến hay phản đối hay thêm chi tiết xin email về  loandu816@sbcglobal.net , sẽ có câu trả lời thỏa đáng , kể cả con trai)

Partager cet article
Repost0
29 août 2006 2 29 /08 /août /2006 22:06

Vừa đăng xong bài " Nói thêm về Anh Loan " thì có thư Loan hỏi " sao mầy nhớ cái vụ cắt cổ gà hay vậy ? Tao sợ quá nên quên mất tiêu ! " . Ừ, cũng lạ thật, ngay bây giờ có khi đi từ nhà trước ra nhà sau định để lấy một món đồ nào đó, đi tới nơi rồi thì không biết mình phải lấy gì ? Phải đứng ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra, hay có khi phải đi trở lên nhà trên rồi đi xuống thêm một lần nữa để coi mình muốn gì, cũng có khi quên luôn. Nhưng những chuyện xãy ra hồi còn đi học đã ba mươi năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ như in. Chẳng hạn như :

Tôi nhớ : năm học lớp mười hai có buổi tham quan nhà máy nào đó ở Biên hòa, theo chương trình thì sau khi tham quan nhà máy chúng tôi sẽ cắm trại ở khu rừng gần đó để ăn cơm trưa. Không hiểu vì lúc đó ai thù ghét tôi hay là vì " nhìn người mà bắt lầm hình vong " mà lại giao cho tôi nấu xôi để mang theo ăn trong buổi cắm trại.

Buổi chiều trước ngày tham quan, tôi đang lu bu lo nấu cơm cho đám cháu, nồi cơm trên bếp đang sôi, nồi nước luộc rau cũng đang sôi, thêm mấy con lợn sau nhà chưa kịp cho ăn kêu um sùm ( thời ấy vì tham gia " phát triển lao động chăn nuôi hầu góp phần cải thiện đời sống gia đình " mà bà bô tôi có nuôi vài gia súc phía sau nhà ) thì tôi thấy Tống Hùng đến kêu cửa. Bình thường thấy tí còm xuất hiện không phải là " điềm lành ", nhưng ngày hôm đó vào cái lúc mà tôi đang gia cảnh bối rối, thấy Hùng đến và nhất là hắn hỏi tôi một câu hỏi thật là " hợp tình hợp cảnh và hợp luôn cả lòng người " , hắn hỏi " Ngọc Thanh có cần Hùng giúp cái gì không ? " . Hôm nay, sau ba mươi năm rồi, tôi xin mạn phép chị Hùng cho tôi khen một câu ( theo tôi nhớ thì mấy năm học chung lớp với Hùng, hắn chưa nhận được lời khen êm ả nào của tôi cả ) : tôi phải công nhận là câu hỏi của Hùng lúc đó sao mà dễ thương quá ! Tôi như người " chết đuối mà vớ được mảnh gỗ ", hay " buồn ngủ mà gặp chiếu manh ", hay " nắng hạn mà gặp trời mưa " ....và tất cả những thành ngữ ca dao nào diễn tả tình cảnh của tôi lúc bấy giờ đều đúng cả !

Thế là tôi bèn kể lể " tớ phải nấu xôi cho ngày mai mà bây giờ năm giờ chiều rồi mà tớ chưa chạy ra chợ mua nếp nữa, ngày mai làm sao có xôi, thôi tiền đây cậu chạy ra mua nếp dùm tớ đi " . Hùng lấy tiền chạy ra đầu đường mua nếp đem vô, tôi vẫn chưa lo xong bữa cơm chiều ( lúc đó tôi nghĩ tới Anh Loan, gặp Loan thì chắc nó đã tươm tất xong đâu vào đấy rồi ), Hùng lại đề nghị thêm " hay là để Hùng đem nếp về nấu xôi cho " ( sau nầy biết ra thì Hùng cũng mang về nhà nhờ bà bô nấu dùm cho chứ có giỏi giang gì hơn tôi đâu ). Xin phép chị Hùng cho tôi khen một lần nữa nhé : câu nầy còn dễ thương hơn câu trước gấp hai chục lần nữa ! Tôi không nhớ là lúc đó tôi có cám ơn tí còm không, nhưng tôi nhớ rỏ là ngoài ký nếp để nấu xôi, tôi còn giao cho hắn thêm chục hột gà mang về luộc, và tôi thở phào nhẹ nhỏm.

Vì sáng hôm sau phải khởi hành sớm, sáu giờ phải có mặt ở sân trường để điểm danh, năm giờ sáng đã phải ra khỏi nhà rồi. Nhà Hùng ở bên kia sông, tôi ở bên nầy sông, cách nhau cái cầu Kinh, mà con đường từ nhà tôi đến trường buổi sáng sớm rất vắng vẻ cho nên trước khi về tôi dặn Hùng hôm sau sang đợi tôi đi chung. Nhưng tuyệt đối chỉ được đợi tôi ở đầu ngõ, không được vô trước cổng rào nhà tôi. Các bạn cũng hiểu cho tôi là " hàng xóm dị nghị " chứ, sáng sớm mà có con trai đứng chờ ngoài cổng thì còn gì thể diện ?

Sáng hôm sau tôi ra đầu ngõ đứng chờ hơn mười lăm phút không thấy bóng dáng " bộ xương cách trí " đâu cả. Phần vừa sợ đứng có một mình giữa đường , năm giờ sáng, dưới cột đèn điện mờ mờ ; phần vừa lo tới trường không kịp điểm danh, tôi chờ thêm một vài phút nữa rồi thấy có bạn cùng trường đi ngang tôi đành tháp tùng theo họ. Lên đến trường mãi lâu sau mới thấy Hùng tay xách, tay vác xe đạp hối hả bước vào. Lúc ấy cơn giận của tôi chắc to bằng cái thúng, Hùng vội vàng phân trần " đúng giờ tớ đã có mặt ngoài ngõ, nhưng nhớ sực lại là lúc đi quên lấy gói xôi nên phải quay trở về nhà. Trở ra xe lại bị bể bánh. Lúc trở lại đầu ngõ nhà cậu thì không thấy cậu nên thử chạy vào tới nhà hỏi xem, hy vọng cậu còn ở nhà..." Hùng chưa dứt lời thì cái giận của tôi lúc nảy bằng cái thúng bây giờ lớn tới bằng con voi lận. Vì lẽ " tui đã dặn tuyệt đối đợi tôi ở đầu ngõ mà tại sao còn vô tới nhà ? " . Lần đó tôi giận Hùng thật sự, không biết bao lâu thì mới nguôi, nhưng bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái lần tham quan đó.

Tôi còn nhớ nữa : có lần bốn đứa tôi thèm ăn hàng quá mà trong túi đứa nào cũng hết xu, " bần cùng sanh đạo tặc " , bèn bàn với nhau " thụt két ", lúc ấy Thùy Dương làm thủ quỹ nên thụt két cũng không khó khăn gì. Đi ăn hàng bằng tiền quỹ xong rồi cũng phải trả lại chứ, bốn đứa tới trước mặt lớp trưởng " tí dzua " mà thú tội, tụi nó để cho tôi đứng ra thương lượng :

- tớ nói cái nầy tí dzua đừng la tớ nhé

- ừ, nói đi

- mà cậu phải thề là cậu không la tụi tớ mới được

- làm gì mà phải thề, có gì thì nói đi rồi tính sau

Tôi cũng chẳng chịu nói thiệt, cứ ởm ờ, gãy đầu, bẽ tay gần mười phút đến nổi Sáu phải phát cáu lên lúc đó tôi mới nói thật là đã lấy hết tiền quỹ đi ăn hàng. Hắn trợn mắt :

- ăn cái gì mà tới hết tiền quỹ lận ?

- thì mỗi đứa một tô bún bò..

- bốn tô bún bò mà sao tới hết tiền quỹ ?

- ...thì thêm mỗi đứa ly chè đậu nữa...

- ( Sáu mỉa mai ) chắc thế nào cũng bốn ly nước mía nữa chứ gì ?

- sao cậu đoán hay vậy !

Lần đó Sáu đã phải bỏ tiền túi ra bù vào chổ tiền thiếu đó. Chúng tôi quả thật tuổi trẻ " vô tư và vô số tội ", lúc đó không suy nghĩ, mãi sau nầy chúng tôi mới biết ra là ngoài giờ học, Sáu phải làm thêm để phụ với gia đình, số tiền bù vào tiền quỹ ấy là một ngày công cực nhọc của hắn. Như Anh Loan nói " nghĩ mà thương bạn bè mình quá ", bạn bè đã cho tôi những kỷ niệm mà bao năm rồi nhớ lại vẫn ngọt ngào như chén chè đậu đỏ, vẫn êm đềm như giòng sông hiền hòa.

Một lần nữa cám ơn bạn bè tôi !

( Trí nhớ còn nhiều nhưng gõ đến đây thì mõi tay lắm rồi, xin nhường lời lại cho các bạn đó )

Partager cet article
Repost0