Các bạn chắc ai cũng biết Anh Loan và tôi chỉ học chung với nhau từ năm lớp mười một. Trước đó thì vì Loan học lớp anh văn nên thường học buổi chiều, tôi học buổi sáng. Chúng tôi ít có dịp gặp nhau, chỉ trừ năm lớp chín thì học chung một thầy dạy toán, thầy Tâm, và năm đó buổi tối chúng tôi có cùng học thêm lớp tối do hai anh em thầy Tâm dạy. Sở dĩ tôi phải kể vòng vo tam quốc như vậy để chứng minh cho các bạn biết rằng mặc dù chúng tôi chỉ cùng học chung với nhau có hai năm, nhưng cũng có cùng thầy và cùng dưới một mái trường. Ấy vậy mà tôi không thể nào nhớ ra được chúng tôi có ông thầy nào tên là " Nguyễn văn Sơ Lược " dạy môn " kể chuyện qua loa " cả ? Tôi phải nói vậy vì đọc xong bài " Nói về mình " của Anh Loan mới thấy " nó " kể chuyện thật là vắn tắt ! Hơn hai mươi năm rồi tụi tôi chưa gặp lại nhau, vậy mà " nó " trình lượt " đời tôi " vỏn vẹn có mấy dòng chữ, nín thở đọc có một hơi là xong. Mà hầu như không chỉ riêng Anh Loan, các bạn khác cũng vậy, mỗi khi tôi nói gởi bài viết về bản thân mình thì ai cũng trả lời có một câu " biết viết gì bây giờ " . Thiên hạ nhìn vô thì thấy có một mình tôi là nhiều chuyện hơn cả. Đâu có được, đâu có bất công như vậy được. Một lần với Bích Diêu cũng vậy , cho nên để viết về Diêu tôi đã kể ra chuyện ăn vụng trong lớp, " nó " cũng phản đối um sùm tại sao nói xấu " nó " trên báo. Tôi hoàn toàn vô tội, chỉ có mình mới dễ nói tốt về mình thôi, để người khác nói thì ráng mà chịu chứ ( cười thầm ).
Sau bao ngày trông đợi mà đọc được có mấy dòng ngắn ngủi để tóm lược cả nửa đời người của Anh Loan, tôi quyết định phải nhắc cho hắn biết là có nhiều điều đáng nói về Loan nữa. Thí dụ như trong bốn đứa, Thùy Dương, Ngọc Nga, Anh Loan và tôi, có lẽ Loan là đứa đảm đang nhất, chắc tại vì nó là chị gái lớn nhất trong một gia đình đông anh em. Tôi không sanh ra trong một gia đình giàu có, không được nuông chiều đến nổi không làm gì động đến móng tay. Giặt ủi quần áo, quét nhà dọn dẹp thì tôi làm sẳn sàng, nhưng không hiểu sao hồi còn trẻ tôi rất sợ phải bị giao cho nấu cơm ( cho đến bây giờ cũng vậy, nấu ăn chỉ là " bổn phận sự " đối với tôi thôi chứ không là cái thú ).
Lúc còn đi học, thỉnh thoảng đến nhà Loan trong giờ nấu cơm, tôi vẫn phục nó giỏi giang vì biết làm cá, nấu canh...mâm cơm dọn lên tươm tất. Noel năm 76, chúng tôi tổ chức " ăn tiệc ". Bốn đứa tôi có " trách nhiệm vụ " đi chợ nấu ăn cho cả bọn. Sau khi bàn tính với nhau tụi tôi quyết định nấu cà ri gà. Bây giờ có lẽ ở việt nam cũng như khắp nơi vấn đề món ăn không là cái cực nhọc lớn đối với người nội trợ, chứ ba chục năm về trước muốn nấu một món ăn cho vài chục người và nhất là tụi tôi không phải dân nhà nghề thì đâu dễ. Và nhất là ở thời buổi khó khăn đó chúng tôi phải tính toán làm sao cho vừa đủ tiền túi cùa mỗi người. Sau khi đi gần hết ba bốn chợ, bốn đứa tôi mới lựa mua được MỘT con gà, tiền còn lại còn phải mua khoai, bánh mì ; còn muối, đường, bột ngọt, củi lữa thì về nhà xin ông bà bô. Mầy còn nhớ không Loan ? Người đao thủ ra tay cắt cổ gà để biến thành nồi cà ri cho bạn bè đánh chén chính là mầy đó. Viện lý do là Anh Loan khéo tay nhất nên ba đứa tôi đã để cho nó làm gà. Ai mà nhìn thấy cảnh đó mới biết tụi tui bình thường ăn hiếp bạn trai nhưng lúc thấy gà bị cắt cổ thì mặt mày tái mét. Sau cái màn " sát sinh " ghê gớm ấy, tôi còn phải dặn Anh Loan " tụi mình có ba mươi hai đứa mầy phải chặt làm sao cho đủ ba mươi hai miếng đó nha ".
Đúng là " mission impossible " ! Ấy vậy mà Loan đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, các bạn có thấy Anh Loan khéo léo không. Không biết thời đó các bạn ăn xong món cà ri gà về nhà có ai bị tào tháo rượt hay không nhưng cách đây không bao lâu, Tống Hùng còn nhắc lại là năm đó ai nấu cà ri mà không bỏ muối, đúng hay sai ?
Thế rồi sang năm 77, sau khi có bằng phổ thông, tôi đi học ở Thủ đức, Loan thì ở nhà phụ với gia đình buôn bán. Chúng tôi ít có dịp gặp nhau. Năm 81 tôi rời việt nam, cuộc sống mới ở xứ người bận rộn hơn, thư từ liên lạc thời đó chủ yếu là với gia đình, một lá thư đi về phải mất hai tháng. Nhớ nhà, nhớ bạn bè nhiều lắm nhưng vài lần tôi có viết thư về cho bạn, biết rằng trong nước khó khăn, tôi để kèm vào thư vài con tem để bạn bè có thể trả lời cho mình, những bức thư đó không bao giờ đến tay người nhận. Chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với nhau cho đến cuối năm 95. Một hôm đi làm về tôi nhận một tấm thiệp của Anh Loan gởi từ mỹ ( những thư từ của bạn bè và gia đình tôi vẫn giữ đầy đủ từ hơn hai mươi năm nay ). Ở đây tôi phải mở một dấu ngoặc để nói ra ngoài lề một chút : con người hơn thú vật là chúng ta có nền văn minh hiện tại là vì chúng ta có tiếng nói và có chữ viết, nhưng lúc tôi nhận được bức thư của Anh Loan thì không có một từ ngữ của dân tộc nào diễn tả được hết nổi vui của tôi lúc bấy giờ. Tấm thiệp Anh Loan đề ngày 26/12/95 và đã đến tay tôi ngày 16/01/96. Đúng như Loan nói " Noel đến chậm với ta và mi nhưng sẽ là món quà rất cổ xưa của tình bạn chúng ta gần 20 năm..." . Trong " 39 niềm vui cuộc đời " mà Bích Diêu sưu tầm đã thiếu sót điều nầy : nhận được tin của một người bạn mà mình đã mất liên lạc từ lâu : hạnh phúc ! Ngay buổi tối hôm đó tôi đã trả lời cho Loan ( tôi không nói ra nhưng chắc các bạn cũng hiểu là chiều hôm đó tôi lại cho chồng con ăn qua loa, bây giờ thì thì mỗi lần thấy tôi nói nhận được thư bạn bè thì các bạn cứ tự hiểu điều đó đi nhé ). Không nhớ tôi đã kể gì trong thư của mình với Loan nhưng tôi nhận bức thư sau của Loan dài sáu trang giấy, dầy đặc chữ, Loan kể về bạn bè sau ngày tôi đi. Loan viết cho tôi như vầy " Bây giờ mầy mà gặp tao chắc mầy không thể hình dung nổi là tao tiều tụy, cằn cổi, ốm yếu đến mức nào. Nghe tao diễn tả chắc mầy tưởng tượng một bà lão hom hem, lụ khụ phải không ? Mầy lầm to, tao bây giờ so ra rất là mi-nhôn, khoảng 40 kí lô, tóc ngang vai...". Đọc tới đây tôi tự nghĩ : trời ơi con bạn " tí béo " bụ bẩm, tròn trịa, sổ sữa của mình ngày nào mà bây giờ có 40 kí thôi sao ! . Rồi Loan còn kể tiếp " Cuối năm 84 tao lấy chồng ..Ngày đám cưới tao vui lắm, Quang Trung, Dân, Kiên thì đi thuê bàn ghế, còn mày biết ai đi chặt lá dừa về dựng rạp không, Trí mày ạ ! ( ở đây thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu tại sao nói đến tên Trí mà có vẽ bí mật thế, chuyện riêng tư, ban biên tập xin miễn bàn !) Nhà tao phải dẹp hết để kê một cái bàn dài thật dài từ trước ra sau để bạn bè C2 ngồi . Bây giờ nhớ lại tao vẫn thấy thương bọn bạn mình ..." Qua thư Anh Loan tôi biết được thêm tin tức của một số bạn bè và cuộc sống của Loan từ ngày tôi không còn ở việt nam. Loan sang mỹ từ năm 94, mới qua phải đi làm cực khổ, nhớ lại " hồi còn ở nhà tao làm vua một cỏi, hét ra lữa, buôn bán có hai ba người phụ, bây giờ qua đây người ta sai mình, thiệt là tủi thân ...Người việt nam ở đây lâu họ cũng làm phách lắm, tao chẳng thèm chơi với ai. Nghĩ bây giờ mà bọn mình gặp lại như hồi xưa chắc là thương nhau lắm há, chẳng bao giờ giận nhau nữa..." . Ừ, bây giờ tụi mình gặp lại nhau chắc vui lắm đó Loan. Trong một bức thư Loan còn nhắc " không biết đến khi nào tụi mình lại có dịp họp mặt với nhau để ngồi ăn mận chấm muối hoặc me dốt há ? ...Ở xứ mầy và tao có lẽ muôn đời không có mận để mà ăn. Mà đến lúc có chắc là không còn răng để mà nhai. Nghe nói chán quá há, lúc đó tụi mình họp mặt nhìn con cháu nó ăn cũng được vậy, phải lạc quan một chút chớ, tao đang tự an ủi mình đây...".
Hơn hai mươi năm rồi tụi tôi chưa gặp lại nhau, nhưng với điều kiện kỹ thuật hiện đại đã cho phép chúng tôi biết tin tức nhau thường xuyên qua email, và khi nào thuận tiện ( về giờ giấc ) cho cả hai bên thì điện thoại để nghe được tiếng nói của nhau. Anh Loan hiện sống ở Kansas bên mỹ, có một trai và một gái như tôi. Tôi chưa được gặp ông xả của Loan nhưng qua hình ảnh thì có vẽ hiền lắm ( mà không hiền cũng không được, bà tám ( chằng ) mà ). Năm trước Anh Loan về nước, đã gặp lại rất nhiều bạn học củ và nhờ vậy mà bây giờ tôi và các bạn nước ngoài có thể liên lạc được với nhau sau bao năm biệt tăm. Hiện tại chúng tôi chỉ thấy hình ảnh của nhau gởi qua trang blog, nhưng hy vọng một ngày nào đó chúng tôi sẽ được đứng với nhau, vai kề vai, chụp chung một tấm hình kỷ niệm. Ngày đó sẽ là ngày thật hạnh phúc không riêng gì cho chúng tôi mà có lẽ các bạn khác cũng sẽ vui mừng cho chúng tôi nữa. Hy vọng nhé Anh Loan !
Gặp lại bạn củ Anh Loan Mộng Thu
Anh Loan Anh Long
Anh Thư ra trường, Loan, Long, Huy
" Vườn rau ao cá " nhà Anh Loan đây, xin mời các bạn " cứ đến chơi nhà "
Hình như mầy có trồng được rau muống hả Loan ? tao đặt một dĩa rau muống xào tỏi nhé, dĩa bự đó !
39 niềm vui cuộc đời, Bạn đã trải qua chưa? -
1. Khi hoa nở, bạn có tâm tình để ngắm hoa.
2. Thích trái cây, hoa quả.
3. Bạn cảm nhận được những cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua các cọng cỏ và cành lá ngát hương thơm.
4. Ngày hè nóng bức, một cơn mưa tầm tã tự nhiên rớt xuống mang lại cho bạn cảm giác sảng khoái, tươi mới, hồi sinh.
5. Dừng bước để xem những chiếc lá màu đỏ rơi khi mùa thu sang.
6. Đứng bên trong cửa sổ ấm áp ngắm tuyết rơi
7. Lúc uống rượu dùng tâm để ứng đối chứ không dùng bao tử để ứng đối.
8. Có rất nhiều việc bạn không chiến mà thành, giống như mua được của quý, dù đắt vẫn thấy vui hay như gặp phải kỳ phùng địch thủ.
9. Có một người bạn để tương tư. Không đến nỗi "Nhất nhật bất kiến như tam thu hề" mà là có một nơi để ký thác tâm hồn bạn. Có khi chỉ để trong lòng, không cần phải bộc lộ ra.
10. Ngắt được bông hoa hồng vào cuối mùa hoa. Người đa tình dùng cách thức đẹp nhất để yêu.
11. Tìm được người tâm đầu ý hợp với bạn, giống như chim trên cành cùng cất tiếng hót, "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa".
12. Nói chuyện không tính toán mang lại niềm vui giống như hái được quả trên núi.
13. Cùng xem một bộ phim hay với người bạn yêu.
14. Đang đi ngoài đường bất chợt bạn nghe được ca khúc quen thuộc.
15. Trong đám đông, bắt gặp một người có cùng sở thích với bạn, nếu có thể trở thành bạn thân, bạn sẽ phát hiện thêm nhiều cái giống nhau khác.
16. Có một ngày đột nhiên bạn phát hiện ra khả năng hòa hợp của mình như khi nhận lời làm dâu phụ, bạn đang đóng vai phụ ưu tú nhất trước mắt mọi người.
17.Bạn vô tình nghe được ai đó tán dương bạn ở sau lưng.
18. Có một nơi để đi về, nơi đó có cha mẹ, nhà cửa, có cái cây bạn từng trèo lên lúc nhỏ và có người bạn nối khố cùng trèo cây với bạn
19. Có những người bạn luôn để nhớ đến bất luận khoảng cách về không gian và thời gian.
20. Uống càphê với bạn cũ vào buổi trưa.
21. Hòa giải sau khi xung đột với bạn bè.
22. Có một người bạn lớn tuổi để khi thấy mình trẻ con thì người đó sẽ giúp bạn cảm thấy chín chắn, già dặn hơn.
23. Có một người bạn thân khác giới mà nửa kia của bạn cũng tin tưởng vào người đó.
24. Thoát khỏi các quy tắc thông thường để làm một việc thu lại kết quả bất ngờ.
25. Bạn vui khi bỏ công sức làm việc để thu được một kết quả nào đó. Thực tế, những thành công dễ dàng càng khiến cho bạn vui hơn.
26. Bạn tặng bố mẹ một cặp vé xem phim trong lễ kỉ niệm 30 năm ngày cưới
27. Nhìn con gái ngày càng lớn và xinh đẹp như bông hoa hồng đang nở, bạn sẽ thấy hài lòng.
28. Sóng sau xô sóng trước, con bạn càng lớn càng thông minh.
29. (Dành cho phái nữ) Bạn là một cô gái khiến người khác không thể nào quên được.
30. Khi bạn ăn diện thật đẹp ra đường gặp người mà bạn đang để ý.
31. Khi bạn mua được hàng tốt đúng giá
32. Khi qua tuổi 40, bạn vẫn bị người khác cười vì những hành vi trẻ con như lúc bạn vào học mẫu giáo.
33. Khi bạn khó khăn gặp được người giúp đỡ bạn, đến lúc cảm ơn thì người đó cho biết bạn từng là ân nhân của họ. Công việc hoàn thành, bạn còn nhận được kết qủa của việc hành thiện.
34. Chọn được bộ quần áo mà bạn yêu thích
35. Khi dọn dẹp tủ sách, phát hiện tờ chi phiếu chưa sử dụng, dù giá trị không lớn nhưng bạn cảm thấy vui vì mình vẫn còn có của dư.
36. Một người bạn yêu mến và quan tâm ở xa đột nhiên đến bấm chuông cửa nhà bạn.
37. Bạn có xe tốt và một bãi đỗ xe dành riêng cho bạn, bạn sẽ thấy mình thật may mắn.
38. Bạn chứng kiến hai chiếc xe va chạm nhau, người phạm lỗi xuống xe bồi thường còn nguời chịu thiệt mỉm cười vẫy tay chạy đi khi đèn xanh. Việc không liên can đến bạn nhưng trên thế giới này vẫn còn có người chủ động đứng ra nhận trách nhiệm và có người độ lượng tha thứ, bỏ qua cho người khác.
39. Buổi sáng thức dậy, giấc mơ đẹp tối qua vẫn còn trong đầu bạn.
Bích Diêu trích báo " Tuổi trẻ "
Và Lý Hoàng Tùng đã thêm :
Buổi sáng thức dậy, nghe chim hót, biết mình còn sống , hạnh phúc