Nhỏ cháu năm nay mới vào đại học, nó than thở lần đầu tiên xa nhà, xa gia đình và nhất là vào trường mới không có bạn. Nó bảo những người quen ở đại học chỉ là người để giao thiệp chứ không phải bạn thân như những bạn học thời cấp ba. Tôi đồng ý với nó, tôi bảo những bạn thân nhất của tôi cũng là những người thời còn trung học. Và bây giờ mặc dù sau ba mươi năm ra trường, có những người ở khắp năm châu, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và tìm đến họp mặt với nhau
Rồi tôi say sưa kể cho đứa cháu cách tôi hai thế hệ về những kỷ niệm thời đi học. Tôi kể về những lần bọn tôi chỉ đủ tiền mua hai ly nước mía rồi sớt ra chia cho bốn đứa, chia nhau bốn vạt áo dài để chùi miệng sau những lần ăn hàng ở chợ. Đúng như Tùng nói " cái có mà chia sẻ được với người khác thì mới dám gọi là mình có ". Tôi kể về lần thụt tiền quỹ lớp đi ăn hàng rồi về thú tội với trưởng lớp, tên trưởng lớp vì bao che cho bạn không bị cô giáo chủ nhiệm biết mà phải lấy tiền làm thêm bỏ vô bù chổ tiền quỹ bị thiếu. Tôi kể về cây kem, trái chuối ép lạnh mà người bạn tôi trút hết tiền túi đem đãi bọn con gái chúng tôi sau những giờ đi lao động. Tôi kể về những đứa bạn gọi nhau bằng " mầy, tao " lúc còn đầu xanh cho tới bây giờ đầu hai thứ tóc vẫn " tao, mầy ", vẫn " ngọt ngào " chửi xéo nhau mỗi khi có dịp. Tôi kể nhiều lắm...
Tôi đã nói nhỏ cháu rằng " sống ở cuộc đời như chèo thuyền trên dòng nước ngược, nếu mình không tiến ắt phải lùi. Chúng ta không thể sống với kỷ niệm, nhưng kỷ niệm là những trạm nghỉ, đôi khi chúng ta cần phải dừng chân lại ở đó để " sạt pile ", để nếm lại hương vị ngọt ngào của kỷ niệm mà làm liều thuốc bổ giúp chúng ta đứng lên đi tiếp. Kỷ niệm cũng là nơi chúng ta quay về ẩn náu mỗi khi vấp ngã trên đường đời, mỗi khi gặp khó khăn thì kỷ niệm là nơi chúng ta tìm lại chính mình "
Tôi đã nói nhiều về kỷ niệm thời đi học của tôi và trong mỗi kỷ niệm đó đều có những khuôn mặt bạn bè thân thương của tôi, những người bạn của một thời và của cả một đời
Ngọc Thanh